Sau khi Tần Viễn Chu đưa Cố Tương về nhà, Tiếu Nhiễm dựa vào trong lòng Cố Mạc đọc sách.
Nhìn một lá thư, đột nhiên Tiếu Nhiễm nhớ tới một câu hỏi: “Giaos sư Cố, kỳ thi cuối kỳ không tham gia, anh muốn thiên vị sao?”
“Sau khi sinh xong lại nói” Cố mạc không sao cả nói.
“Sinh xong?” Tiếu Nhiễm vọt lên một phen ngồi xuống.
“Đừng nhúc nhích!” Cố Mạc lập tức đem Tiếu Nhiễm ôm vào trong ngực.
“Anh có thể không cho em cái pass?” Tiếu Nhiễm bất mãn dẩu môi.
“Không có tiền lệ đó!” Cố Mạc lạnh lùng trả lời: “đọc sách cho tốt, không đọc được thì hỏi anh.”
“Sẽ không.” Tiếu Nhiễm nháy mắt nói.
Cố Mạc nhíu mày.
“Anh dạy cho em!” Sau khi giằng co không xong, Cố Mạc liền mềm lòng trước. Anh lấy sách, ôm Tiếu Nhiễm, bắt đầu giảng bài cho cô.
Tiếu Nhiễm mừng thầm rúc vào trong lòng anh, nghe âm thanh tràn đầy từ tính của anh.
Ngày như vậy, cho dù muốn cô ở nhà, cô cũng đồng ý.
Mang thai, dường như rất đáng được chờ mong.
Cố mạc có thể giống như Tần Viễn Chu đối với chị Cố Tương khẩn trương như vậy không?
Tiếu Nhiễm nghi ngờ những ngày sau
sẽ như thế.
Cố Mạc không chỉ khẩn trương đến mức thần kinh, anh vậy mà thật sự bỏ hết công việc ở nhà chăm sóc cô.
Giai Tuệ hâm mộ cô, luôn vụng trộm khen Cố Mạc.
Tuy Tiếu Nhiễm cảm động, lại mạnh miệng ra vẻ không cho là đúng.
“Cậu là ở trong phúc mà không biết phúc đi.” Giai Tuệ vỗ trán cô cười nói: “Lúc mẹ mình mang thai mình, ba mình chỉ biết ra ngoài đánh bài, chưa bao giờ quan tâm.”
“Ôi.” Tiếu Nhiễm ôm lấy Giai Tuệ, cho cô ấm áp.
“Mình không để ý nữa rồi, không sao, hiện giờ mẹ mình cũng có người theo đuổi, so với ba mình mạnh hơn nhiều.” Giai Tuệ cười nói.
“Đúng thế.” Tiếu Nhiễm cũng cười nói.
Cố Tương dự tính ngày sinh là ngày mùng năm, kết quả ngày thứ mười ba mới sinh.
Tiếu Nhiễm nhìn thấy một nắm phấn hồng kia, thích vô cùng.