Một hồi chuông điện thoại làm quấy rầy hai bọn họ đang hôn nhau nồng nhiệt, Cố Mạc buông môi Tiếu Nhiễm ra, tựa vào bả vai cô thở hổn
hển.
Tiếu Nhiễm cảm giác được nơi nào đó đang nóng rãy, lập tức xấu hổ đẩy Cố Mạc ra:”Chú, để em nghe máy.”
“Em nghe luôn đi!” Cố Mạc không chịu buông Tiếu Nhiễm ra, cứng rắn ra lệnh.
Tiếu Nhiễm thấy Cố Mạc không nhượng bộ, đành phải lấy điện thoại ra. Nhận ra số của Ninh Hạo, cô lập tức nghe máy.
“Tiếu Nhiễm, sao hôm nay không đi học? Cậu ốm à?” Giọng nói Ninh Hạo mang theo sự quan tâm từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
“Không phải… tớ….” Tiếu Nhiễm đang không biết trả lời thế ào, nhìn thấy Cố Mạc nở nụ cười đắc ý, liền tức giận nhéo thắt lưng anh. Đều tại anh! Ai bảo làm ra nhiều “quả dâu tây” trên người cô như vậy, làm cô ngượng ngùng
không dám đến trường.”Lớp trưởng, nhà tớ có chút chuyện, cho nên xin
nghỉ hai ngày. Lớp trưởng được mấy hạng nhất vậy?”
“Hai hạng nhất, một hạng ba.” Ninh Hạo có chút buồn bực, dường như không hài lòng với thành tích của chính mình.
“Tuyệt quá!” Tiếu Nhiễm còn muốn ca ngợi Ninh Hạo vài câu, nhưng điện thoại
lại bị Cố Mạc cướp đi. Cố Mạc nói vào điện thoại:”Bạn học Ninh Hạo, đây
là thời gian riêng tư của vợ chồng chúng tôi, xin đừng gọi điện thoại
quấy rầy.”
Nói xong, Cố Mạc liền cúp điện thoại.
Tiếu Nhiễm tức giận trừng mắt Cố Mạc:”Chú, anh dựa vào cái gì mà dám cướp máy của em?”
“Chẳng lẽ để yên cho em và Ninh Hao tình chàng ý thiếp?” Cố Mạc khịt mũi trả lời.
Ninh Hạo gương mặt cũng không tê, lại là thanh mai trúc mã với Tiếu Nhiễm, làm cho anh không thể không kiêng dè.
“Bọn em chỉ là bạn! Là tình bạn thôi!” Tiếu Nhiễm lập tức thanh minh.
“Có người không nghĩ vậy đâu!” Cố Mạc lạnh lùng hừ một tiếng. Có mù mới
không nhìn ra tâm tư của tên Ninh Hạo đó. Có người tơ tưởng đến vợ anh,
anh sao có thể thờ ơ, phải lập tức cảnh cáo.
Tiếu Nhiễm mím cái miệng nhỏ nhắn, nghiêm túc nhìn Cố Mạc:”Chú, em phát hiện ra chúng ta không thể tín nhiệm đối phương.”
“Là em không tin anh.” Cố Mạc dùng sức cắn cánh môi của Tiếu Nhiễm, tức
giận kháng nghị.”Hoa đào tuy nhiều, anh
chỉ có duy nhất một cành nên sẽ
không chiết tùy tiện.”
“Em với những cái đuôi của em cũng rất trong sáng.” Tiếu Nhiễm nghiêm túc nói.
“Nếu anh biết bọn em trong sáng, Ninh Hạo sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.” Cố Mạc lạnh nhạt hừ một tiếng.
“Chú vừa già vừa xấu tính!” Tiếu Nhiễm bất mãn bĩu môi.
“Anh muốn tiêu diệt hắn, chỉ trong nháy mắt!” Cố Mạc lãnh khốc nói.
“Chú, không phải khi anh tiêu diệt em cũng trong nháy mắt đấy chứ?” Tiếu
Nhiễm tức giận trừng mắt nhìn Cố Mạc. Cô không muốn Cố Mạc làm tổn
thương Ninh Hạo, trong thâm tâm cô chỉ coi Ninh Hạo như anh trai.
Cố Mạc bị câu hỏi của Tiếu Nhiễm làm cho vẻ lạnh lùng rạn nứt, làm anh phì cười. Anh nhốt cô trong vòng tay, nói nhỏ:”Đúng! Nha đầu, em muốn tiêu
diệt em ngay bây giờ!”
Nói xong, anh liền kéo làn váy của cô lên, chạm vào da thịt mềm mịn của cô…..
“Đừng!” Tiếu Nhiễm nhìn thoáng qua cửa sổ bằng thủy tinh trong suốt. Bên ngoài
ai đi qua đều có thể nhìn thấy, cô không muốn trở thành khỉ trong vườn
thú bị người ngoài soi mói.
“Bên ngoài không nhìn vào được đâu!” Cố Mạc nói xong, liền hôn Tiếu Nhiễm…
Ngay lúc Cố Mạc chuẩn bị công thành chiếm đất thì Lynda đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng làm việc. Gõ cửa hai tiếng thật mạnh:”Cố tổng, Lâm tổng của
công ty XX muốn gặp anh.”
Cố Mạc ảo não thấp giọng nguyền rủa, thả Tiếu Nhiễm xuống, thanh âm thô cứng nói:”Qua bên kia ngồi!”
Tiếu Nhiễm ngượng ngùng chạy đến ghế sô pha.