Editor: Quỷ Quỷ
“Các đồng chí, lát nữa Cố Mạc sẽ dẫn vợ sinh đẹp của hắn đến đây. Mọi người có ý kiến gì không?”
“Phạt ba chén rượu!”
“Phạt bọn họ hôn nhau trước mặt mọi người!”
“Ăn thua gì. Tôi nghĩ người đặc biệt có thể trừng trị được Cố Mạc đã xuất hiện rồi.
“Cố Mạc thực sự đã nói vậy sao?” Ưng Mẫn mất mát nhìn bác sĩ Lưu.
Bác sĩ Lưu lập tức gật đầu:”Tuyệt đối chính xác! Chủ nhiệm Ưng, cô cũng không còn nhỏ nữa, nên lo đi tim người đàn ông tốt đi.”
“Đàn ông tốt?” Ưng Mẫn nở nụ cười mỉa mai, “Còn có người đàn ông tốt sao?”
Ngoài Cố Mạc ra, trên đời này không còn một người đàn ông tử tế nào đáng để lọt vào mắt cô.
Đôi khi cô cũng muốn quên Cố Mạc đi, anh vốn chỉ coi mình là đồng nghiệp, nhưng đó chỉ là ý muốn tức thời. Khi tỉnh táo lại cô liền vứt cái ý nghĩ sẽ tìm đại một người đàn ông nào đó ra sau đầu.
Anh chính là người trong lòng cô trong một khoảng thời gian rất dài.
Hôm nay, sau khi nghe tin Cố Mạc thật sự đã kết hôn, cô lại thẫn thờ.
Cô kiên trì như vậy cuối cùng có ý nghĩa gì?
Cố Mạc căn bản không cần cô.
“Chủ nhiệm Ưng, trước mặt cô chẳng phải là một người đàn ông tuyệt thế sao?” Bác sĩ Lưu chỉ vào chính mình, nửa đùa nửa thật nói.
“Bác sĩ Lưu, anh muốn theo đuổi tôi sao?” Ưng Mẫn kinh ngạc nhìn bác sĩ Lưu.
“Cô cứ cho là thế đi.” Bác sĩ Lưu đột nhiên nghiêm túc trả lời.
“Chúng ta không có tình cảm đó. Tôi…” Ưng Mẫn đang muốn cự tuyệt bác sĩ Lưu, liền nhìn thấy Cố Mạc dắt theo một cô gái trẻ xinh đẹp bước vào. Cô lập tức đứng dậy nghênh đón, hoàn thoàn quên mất bác sĩ Lưu.
“Cố Mạc, mọi người đang nói đến anh đấy.” Ưng Mẫn đẩy kính gọng vàng, bên trong nhã nhặn cười nói:”Vị này chính là Cố phu nhân sao? Thật hân hạnh!”
“Xin chào!” Tiếu Nhiễm tươi cười ngọt ngào chìa tay ra muốn bắt tay đối phương. Nhưng Ưng Mẫn vốn không để ý đến Tiếu Nhiễm, chưa nói năng gì đã đi đến khoác tay Cố Mạc:”Cố Mạc, anh kết hôn cũng chưa nói cho chúng tôi biết một tiếng. Phải phạt!”
Tiếu Nhiễm bất mãn nhìn Ưng Mẫn đang khoác tay Cố Mạc, trong lòng vang lên cảnh báo: Nơi này có biến!
“Phạt cái gì?” Cố Mạc thản nhiên rút tay ra khỏi tay Ưng Mẫn, cười nói.
Lúc này, mọi người bắt đầu ồn ào:”Hôn say đăm trong 30 phút!”
“Mấy người đừng có
dọa vợ tôi.” Cố Mạc cười kéo Tiếu Nhiễm đến bên cạnh, bắt đầu giới thiệu cô,”Tiếu Nhiễm, đây là bác sĩ Lưu, bác sĩ Vương, chủ nhiệm Ưng, y tá trưởng Trương…”
Tiếu Nhiễm cười chào hỏi mọi người.
“Đừng tưởng cứ như vậy là thoát được.” Có người bắt đầu pha trò
Cố Mạc nâng ly rượu lên, tự mình lĩnh phạt:”Phạt ba ly rượu đi!”
“Chú, anh còn phải lái xe.” Tiếu Nhiễm nhỏ giọng nhắc nhở Cố Mạc.
“Chẳng lẽ em muốn bọn họ nhìn chúng ta hôn nhau nồng nhiệt suốt nửa tiếng đồng hồ?” Cố Mạc cúi người, thấp giọng nói bên tai Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm lập tức đỏ mặt lắc đầu.
Cố Mạc cười cười, nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Uống xong ba ly, mọi người mới buông tha anh, cùng nhau tán gẫu sôi nổi.
Tiếu Nhiễm không quen biết mọi người, cho nên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cố Mạc lắng nghe.
Lúc ăn cơm, Ưng Mẫn luôn luôn cúi đầu uống rượu, tâm trạng dường như cực kỳ không tốt.
Tiếu Nhiễm nghiêm túc nhìn đối phương. Chủ nhiệm Ứng tuy không phải là mỹ nhân phong lưu, mà lại rất có khí chất, sự thanh nhã làm cho cô xinh đẹp lên vài phần, quả thực là một phụ nữ rất hấp dẫn. Cô lặng lẽ nhìn qua Cố Mạc, chủ nhiệm Ứng thầm yêu anh, anh rốt cuộc có biết hay không?
Ưng Mẫn đột nhiên đứng lên, nói với Cố Mạc:”Cố Mạc, có thể đi ra ngoài một chút không?”
“Có chuyện gì sao?” Cố Mạc nhìn về phía Ưng Mẫn.
“Có.” Ưng Mẫn lắc đầu có chút mê muội, cố gắng tỉnh táo nhìn Cố Mạc.
Cố Mạc đành phải theo sau Ưng Mẫn, kéo ghế đứng lên.
Tiếu Nhiễm cắn môi, im lặng ngồi chờ một góc. Cô phải tin tưởng anh, anh đã quen chủ nhiệm Ưng lâu như vậy, nếu muốn có chuyện gì thì đã sớm xảy ra rồi. Không đợi đến lượt cô xuất hiện.