Editor: Quỷ Quỷ
Dương Nguyệt Quyên đi vào phòng con gái, nhìn thấy Tiếu Lạc đang ngồi trên giường xem tạp chí, liền bất mãn hỏi:”Đã muộn giờ học rồi mà con tại sao vẫn không ra khỏi giường?”
“Hôm nay trường tổ chức đại hội thể dục thể thao, không có lớp học, con không phải đi.” Tiếu Lạc đá hai chân, cũng không ngẩng đầu lên khỏi tạp chí.
“Nhìn gì mà chăm chú vậy?” Dương Nguyệt Quyên tò mò cúi người. Thấy bìa tạp chí là ảnh của Cố Mạc, nghiêng đầu thắc mắc:”Con đang tìm hiểu Cố Mạc sao?”
Tiếu Lạc xoay người ngồi xuống, mang theo chút thầm oán trách:”Mẹ, sao mẹ chưa từng nói với con Cố Mạc còn trẻ tuổi và lại đẹp trai như vậy?”
Lúc trước cô cho rằng Cố Mạc cho dù không xấu xí thì cũng là một lão già hói đầu, không ngờ rằng lại đẹp trai ngời ngời như vậy.
Nghĩ đến Tiếu Nhiễm gả cho người đó, trong lòng cô lại tràn ngập ghen tị.
Ngày xưa cha không hề coi trọng cô, trước khi theo mẹ xuất giá đến đây cha chỉ đến khi đưa tiền cho mẹ hàng tháng thì mới nhìn cô một lần. Nhưng với Tiếu Nhiễm thì hoàn toàn khác, coi chị ta như tâm can bảo bối luôn nâng niu trên tay sợ vỡ.
Đều là con gái của ông, trong máu đều có dòng máu của ông, tại sao cái gì tốt nhất cũng đều dành cho Tiếu Nhiễm?
“Nói cho con thì có ý nghĩa gì?” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn con gái liếc mắt một cái.
Tiếu Lạc cắn môi trầm mặc một lúc:”Không có gì.”
“Con hiểu được là tốt rồi! Tập đoàn Bằng Trình hiện giờ đang bấp bênh, phải thận trọng với Cố Mạc. Con thay thế cho Tiếu Nhiễm cũng vô dụng, cho dù cậu ta có yêu con, một khi biết hung thủ thực sự là Tiếu Nhiễm, vẫn sẽ trả thù tập đoàn Bằng Trình. Nếu hy sinh Tiếu Nhiễm, chẳng những có thể hủy diệt cả đời nó, còn làm cho Cố Mạc sau này trả thù chỉ có thể nhắm vào nó.” Dương Nguyệt Quyên ngồi ở bên giường, nghiêm túc giải thích, trong ánh mặt lộ ra sự thâm độc tâm cơ thâm trầm.
“Đáng tiếc một người đàn ông tốt.” Tiếu Lạc luyến tiếc nói.
“Con tạm thời đừng gây chú ý với Cố Mạc. Cho dù muốn đánh cũng phải chờ cho tập đoàn Bằng Trình chúng ta ổn định trở lại. Con đừng phá đám kế hoạch của mẹ.” Dương Nguyệt Quyên lo lắng dặn dò con gái.
“Ai da! Biết rồi!” Tiếu Lạc ảo não vò tóc.”Tại con không cam tâm nhìn Tiếu Nhiễm có
thể được gả cho người tốt như vậy.”
“Tốt?” Dương Nguyệt Quyên mỉa mai hừ lạnh một tiếng:”Chỉ có con ngu ngốc mới cảm thấy nó được gả cho người tốt.”
“Mẹ, tài sản nhà họ Cố có thể lên đến vài tỷ!” Tiếu Lạc lớn tiếng nói, “Làm sao có thể không tốt chứ?”
“Con nghĩ Cố Mạc sẽ ngu ngốc đến độ không bắt Tiếu Nhiễm ký vào thỏa thuận từ bỏ quyền kế thừa tài sản trước hôn nhân sao? Tiền của Cố Mạc vĩnh viễn không thuộc về Tiếu Nhiễm.” Dương Nguyệt Quyên cười lạnh.”Một khi chân tướng bị vạch trần, Tiếu Nhiễm sẽ phải khóc!”
“Mẹ, con thấy mẹ hãy thừa dịp Cố Mạc còn chưa yêu Tiếu Nhiễm mà nói ra sự thật.” Tiếu Lạc nhìn mẹ tràn ngập hi vọng.
Nếu chân tướng bại lộ, Cố Mạc chắc chắn sẽ ly hôn với Tiếu Nhiễm, như vậy cô có thể chớp lấy thời cơ mà chen vào, nắm được trong tay người đàn ông độc thân.
“Thời cơ còn chưa đến! Lúc này nói ra, Cố Mạc sẽ tiêu diệt tập đoàn Bằng Trình như giết một con kiến. Tiếu Lạc, con người đôi khi phải biết kiên nhẫn.” Dương Nguyện Quyên ngạo mạn cười lạnh.
Năm đó, Tiếu Bằng Trình dùng chi phiếu để đuổi cổ bà, bà nhẫn nại, sau khi sinh ra Tiếu Lạc, bà lén lút hẹn vợ ông ra ngoài gặp mặt, mang hết những bức ảnh mẹ con bà chụp chung cùng thông tin ông bị bệnh lậu do ham muốn quá độ cho người vợ bệnh tật của ông biết, quả nhiên không lâu sau thì vợ ông chết đi. Lúc ấy bà cho rằng mình đã có thể ngay lập tức tiến vào nhà họ Tiếu, kết quả Tiếu Bằng Trình không hề đề cập đến chuyện đó, thậm chí số lần đến thăm mẹ con bà càng ngày càng ít. Khi ông mang theo con gái bảo bối của ông đi Pháp thì bà và Tiếu Lạc còn nhỏ chỉ có thể trong nhà trọ gần một trăm mét vuông không ai thèm ngó ngàng tới.
Bà đã nhẫn nhịn mười mấy năm, tuyệt đối sẽ không để cho Tiếu Nhiễm sống tử tế.