Cố Tương ngồi trên xích đu trong hoa viên đọc sách vừa thấy bọn họ xuống ze, liền hưng phấn mà khép lại sách vở chạy tới: “Anh, chị dâu
nhỏ, hai người đã đến!”
Cố Mạc ôm eo Tiếu Nhiễm, nhàn nhạt nói với em gái: “Tiếu Nhiễm có chút không thoải mái, anh đưa cô ấy lên lầu nghỉ ngơi.”
“Làm sao thế?” Cố Tương thấy sắc mặt Tiếu Nhiễm nhợt nhạt, lập tức quan tâm hỏi han.
Trong đầu Tiếu Nhiễm tràn đầy đều là toàn bộ Tưởng gia, là tội ác của chính
mình, vốn không rảnh đáp lại sự quan tâm của Cố Tương, mê loạn lắc đầu.
Cố Mạc nhìn Tiếu Nhiễm một cái, cau mày trả lời: “Vừa rồi thiếu chút nữa gặp phải tai nạn xe cô, nên bị kinh sợ.”
“Nhanh lên nghỉ ngơi!” Cố Tương nhanh chóng phụ giúp anh mình, thúc giục anh đưa Tiếu Nhiễm vào nhà.
Cố Mạc nhìn thấy Tiếu Nhiễm như đang muốn té xỉu lập tức, liền bế coo lên, đi nhanh vào trong.
Cố Tương ôm sách theo sau cùng đi vào nhà.
Bà nội đang ở trong nhà thấy bọn họ đi vào, lập tức buông ra hoa tươi và
kéo trong tay, đẩy xe lăn chào đón: “Tiểu Mạc, cháu dâu bà làm sao thế?”
Cố Tương nhanh chóng dựng thẳng ngón tay làm ra dấu im lặng, thấp giọng nói: “Dọa.”
“Tiểu Mạc, sao cháu không chăm sóc cháu dâu.” Bà nội đanh mặt giáo huấn Cố Mạc.
Cố Mạc chột dạ nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm: “Thiếu chút nữa đâm xe.”
Tiếu Nhiễm biết bà nội quan tâm mình, nhanh chóng cười cười: “Bà nội, cháu không sao.”
“Còn nói không có chuyện gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đều bị dọa trắng bệch, khẩn
trương lên lầu tắm nước ấm, ngủ một giấc. Bà nội kêu người nấu canh cho
cháu.” Bà nội Cố nhanh chóng dặn dò.
Tiếu Nhiễm áy náy chôn ở trước ngực Cố mạc, nghẹn ngào nói một tiếng: “Cảm ơn bà nội.”
Trái tim Cố Mạc không hiểu sau bị đau. Nha đầu quá thiện lượng, vậy mà vì ba đắc tội mà tự trách mình. Anh dùng lực ôm sát cô, ôm lên lầu.
“Anh cháu cũng biết đau lòng cho vợ.” Bà nội khẽ nói với cháu gái.
“Quan tâm không tồi... còn yêu... cần nán lại quan sát.” Cố Tương thông minh
nói.
“Đúng rồi, nhanh bảo người hầu làm canh Phúc Yên, lát nữa Tiếu Nhiễm dậy thì
cho nó uống.” Bà nội nhớ tới Tiếu Nhiễm bị dọa, lập tức phân phó nói.
Cố Tương bất mãn kháng nghị: “Bà nội, bà đối với cháu gái cũng chưa tốt như vậy
bao giờ!”
“Từ nhỏ thì tâm tính cháu đã lớn hơn cả đàn ông, chỗ nào cho bà có cơ hội quan tâm?” Bà nội Cố hô hô cười nói.
“Tuy cháu độc lập, kiên cường. nhưng cũng là con gái!” Cố Tương nằm úp sấp trong lòng bà làm nũng.
“Được được! Bà bảo người hầu hầm cháo cho cháu!” Bà nội Cố cưng chiều nắm lấy mặt cô.
“Hôm nay không cần làm phiền người hầu đâu. Thế nhưng vẫn cảm ơn bà nội!” Cố Tương dùng lực gặm một miếng trên mặt bà nội, lúc này mới chạy vào bếp.
Chỉ chốc lát sau, người hầu chạy đến hỏi: “Bà nội, cháo kia nấu thế nào?”
“A...! Tôi nói cho cô, rửa cây Ngưu Bàng, cùng ninh với hạt sen trong nửa
tiếng, sau đó đun một nồi nước, cây Ngưu bàng cắt ra nấu trong nước
trước 15 phút, sau đó bỏ táo đỏ và hạt sen vào nấu 20 phút, sau cùng cho thêm cẩu kỷ và đường đỏ nấu 10 phút là được.”
“Nấu một nồi cháo mà phức tạp như thế?” Cố Tương bất ngờ hỏi “Đều là bỏ vào nấu cùng trong 45 phút không được sao?”
“Nấu như thế đương nhiên không được! Hầm cháo tuy rất đơn giản, nhưng bên
trong rất khó!” Bà nội Cố dùng lực ấn vào gáy Cố Tương: “Cháu ấy, học
một chút! Về sau làm vợ người ta còn biết!”
“Cháu muốn
học sao? Nếu một người đàn ông cưới cháu chỉ để cho cháu làm mẹ anh ta,
cháu gả cho anh ta làm gì? Bản thân cháu cả đời ở vậy càng vui vẻ tự tại hơn?” Cố Tương kiêu ngạo nói.
“Cháu nói như thế, ai dám cưới cháu?” Bà nội bất mãn hỏi. Cháu gái bà cái gì cũng tốt, chỉ là quá độc lập.
“Vậy thì không lấy chồng! Cháu ở với bà cả đời!” Cố Tương ôm cổ bà nội nói.