Cố Mạc tiện tay cầm sách y học, ngồi ở trước bàn sách tùy ý lật
trang, đầu óc có chút rối loạn, không cách nào tập trung được. Anh gập
sách lại, phiền toái nhắm mắt lại...
“Sai, tôi là ai?” Một đôi tay thon dài che ánh mắt anh.
Anh cười, cầm lấy đôi tay thanh tú kia, âm thanh khàn khàn trả lời: “Y Nhiên.”
“Chơi thật chán.” Tưởng Y Nhiên ảo não buông mắt anh ra, ngồi xuống chân anh.
“Trừ em ra còn ai dám tùy tiện vào phòng anh>?” Anh xoa chóp mũi Tưởng Y Nhiên.
Tưởng Y Nhiên cười rộ lên: “Anh là của em, những người con gái khác nghĩ muốn đi vào phải được sự đồng ý của em.”
“Hẳn là không, chỉ mình em được vào.” Anh cúi đầu, si tình hôn môi của cô.
....
Đang hôn đến khi hít thở không được, Cố Mạc liền tỉnh lại.
Anh tìm kiếm khắp nơi, cũng không thấy được Tưởng Y Nhiên, chỉ khi nhìn
thấy Tiếu Nhiễm đang cuộn tròn người ở trên giường, mới hiểu được vừa
rồi chỉ là một giấc mộng.
Lời nói ấy còn văng vẳng bên cạnh.
Anh dùng lực nhắm mắt lại, để cho đại não được tỉnh táo.
Anh không có cách nào yêu nhau ngang hàng với Tiếu Nhiễm, bởi vì Y Nhiên
chính là cây xương sườn nơi ngực trái của anh, mỗi khi nhớ tới sẽ đau
đớn.
Tiếu Nhiễm ngủ cũng không yên ổn, ở trên giường lăn lộn vài vòng, lại đá chăn xuống giường.
Cố Mạc nhìn thấy, lập tức đứng dậy, đi qua đắp chăn cho cô.
Chăn mời đắp, Tiếu Nhiễm lại quay người, đem chăn ôm vào trong người, cả người lộ ra.
Âm thanh của Cố Mạc khàn khàn lẩm bẩm: “Tướng ngủ này!” Anh nằm đến bên
cạnh cô, ôm cô vào trong ngực, sau đó kéo chăn ra đăp cho hai người.
Có lẽ là tìm được ấm áp, Tiếu Nhiễm không trằn trọc nữa, ngoan ngoãn ghé vào người anh ngủ thật say.
Sau hai giờ, Cố Mạc bị tiếng gõ cửa đánh thức. Anh đắp lại chăn cho Tiếu Nhiễm, nhẹ nhàng rời giường.
Sau khi mở cửa phòng, anh lập tức dựng thẳng ngón tay lên để cho đối phương chớ có lên tiếng: “Tiếu Nhiễm còn đang ngủ.”
“Anh, mẹ bảo em gọi hai người xuống ăn cơm.” Cố Tương chỉ đồng hồ, nhỏ giọng nói: “Bảy giờ rồi.”
“Cô ấy không dễ gì mới ngủ được. Để cô ấy ngủ thêm một lát đi.” Cố Mạc ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Bị kinh động nghiêm trọng như
vậy sao?” Cố Tương bất ngờ hỏi: “Anh, anh lái xe nhất định phải cẩn thận?”
Cố Mạc nhấp môi mỏng, vẻ mặt phức tạp quay đầu nhìn cửa phòng một cái: “Chỉ trách anh.”
“Không xảy ra chuyện gì là được rồi, về sau cẩn thận một chút..” Cố Tương dùng lực vỗ vai anh mình, săn sóc an ủi anh. Cô biết Cố Mạc chịu ảnh hưởng
từ tai nạn năm năm trước, lái xe từ trước đến giờ đều rất cẩn thận, chỉ
là loại chuyện tai nạn xe cộ này, có khi cẩn thận cũng vô dụng, người
khác có thể chủ động va chạm vào xe của mình. May mà chỉ chịu chút kinh
động.
Cố Mạc gật đầu một cái, liền đi xuống lầu.
Cố Nhiên nhìn thấy anh xuống lầu, liền quan tâm hỏi: “Anh, nghe nói chị
dâu nhỏ bị kích động, muốn em giúp cô ấy một chút không?”
“Cô ấy ngủ rồi, không cố gì đâu.” Tâm tình anh phức tạp nhấp môi mỏng một cái.
Cố Tương chạy đến trước mặt anh, nắm vai anh trêu chọc nói: “Anh hai, chị
dậu nhỏ là bị dọa sợ, người chuyên môn cưa xương người như anh thì biết
cái gì?”
“Cái gì chuyên môn cưa xương người?” Cố Nhiên
bất mãn kháng nghị “giống như nói anh sát sinh ấy, anh không chỉ cưa
xương, còn phụ trách thay nội tạng.”
“Này không phải đồ tể thì là cái gì?” Cố Tương hô hô cười nói.
“Nha đầu này, một chút cũng không tôn trọng nghề của anh mình, giường ngủ
của anh là một loại khó cầu đấy!” Cố Nhiên kiêu ngạo liếc nhìn Cố Tương.
“Thế sao? Thậm chí có người vội vàng đưa xương cốt cho anh cưa sao?” Cố Tương tiếp tục đùa cợt Cố Nhiên.
Cố Nhiên đang nhìn đến trừng mắt, thì Cố Mạc mở miệng: “Cố Tương, đừng náo loạn.”