Editor: Quỷ Quỷ
Tiếu Bằng Trình ngồi trên sô pha phòng khách sạn, quăng đơn ly hôn đến trước Dương Nguyệt Quyên: “Ly hôn!”
Dương Nguyệt Quyên bất mãn kháng nghị:”Hộ chiếu là tôi trộm, tôi thừa nhận, nhưng ông không thể chỉ vì tôi trộm hộ chiếu cho Tiểu Lạc mà muốn ly hôn với tôi. Morizt là thánh địa trượt tuyết, Tiếu Nhiễm có thể đi, Tiểu Lạc vì sao không thể?
“Nơi nào có cả Tiếu Nhiễm và Cố Mạc, Tiểu Lạc cũng không được đi!” Tiếu Bằng Trình phẫn nộ nói.
“Dựa vào cái gì? Tiếu Nhiễm là con gái ông, Tiểu Lạc cũng là con gái ông! Ông trách tôi chiều Tiểu Lạc, còn ông có thể bất công như vậy sao?” Dương Nguyệt Quyên không cam lòng nói. Ở trong lòng Tiếu Bằng Trình, chỉ thừa nhận Tiếu Nhiễm là con gái của ông. Tiểu Lạc chỉ là con riêng, là đứa con ông không hề muốn cho ra đời.
“Tiếu Nhiễm không có mẹ, tôi chiều nó chẳng lẽ có vấn đề? Tiểu Lạc là do bà làm hư! Một bụng nhỏ nhen giống hệt bà!” Tiếu Bằng Trình tức giận vỗ bàn.
Dương Nguyệt Quyên gả vào nhà này nhiều năm như vậy, tuy rằng cũng được coi là hiền lành, nhưng dù sao cũng là mẹ kế, bà đối với Tiếu Nhiễm không hề nhiệt tình. Cho nên ông mới có thể chiều Tiếu Nhiễm mọi lúc. Hơn nữa tâm can bảo bối của ông đơn thuần như vậy, khó có khả năng làm tổn thương được nó! Tiếu Lạc tuy rằng thoạt nhìn hiền hòa đáng yêu, nhưng thực ra thì tâm cơ thâm trầm. Khi ông mua đồ chơi mà Tiếu Nhiễm thích nhất, thì Tiểu Lạc lại dùng mọi cách để dành lại. Về mặt vật chất ông cũng không để Tiểu Lạc thiếu thốn. Ông đã nghĩ ông có thể yêu thương Tiểu Lạc nhưng lại không thể.
“Tôi biết mẹ con tôi đã làm sai một số chuyện, nhưng ông có nghĩ được rằng mẹ con tôi cũng uất ức không? Lúc Tiếu Nhiễm ở trong lòng ông hưởng thụ tình yêu của cha thì Tiểu Lạc của tôi đến gặp ông một lần cũng khó khăn. Ông vẫn luôn thương tiếc Nhã Lam, bà ấy chỉ ở với ông bốn năm, còn tôi hơn hai mươi tuổi đã đi theo ông cho đến bây giờ. Tôi dành cho ông mười mấy năm thanh xuân cũng không bì được với người ông yêu, tôi cũng bị tổn thương,” Dương Nguyệt Quyên nói xong liền bắt đầu rơi nước mắt, bờ vai run run, dường như trong lòng có nhiều buồn tủi:”Chẳng lẽ phải chờ đến khi chúng ta đều già đi, ông mới hiểu được người luôn ở bên cạnh ông, yên lặng hi sinh dâng hiến cho ông chỉ có tôi
thôi sao?
“Bởi vì mẹ con các người còn sống, còn tôi đã mất đi Nhã Lam. Tôi đưa bà vào cửa, cho Tiểu Lạc thân phận, bà còn muốn thế nào nữa? Nhà này căn bản là nhà của tôi và Tiếu Nhiễm!” Tiếu Bằng Trình nhớ tới vụ tai nạn năm xưa, hối hận nắm chặt tay. Nếu ông không đưa Dương Nguyệt Quyên vào cửa, không để Tiểu Lạc nhận tổ quy tông, Tiếu Nhiễm sẽ không kích động đến mức đâm xe vào người ta.
“Được! Tôi hiểu rồi! Dù cho tôi và Tiểu Lạc có hy sinh vì ông nhiều đến thế nào ông cũng chưa bao giờ xem chúng tôi là người một nhà. Tôi yêu ông như vậy, ông nói dứt là dứt!” Dương Nguyệt Quyên tủi thân lau nước mắt nói. “Tôi sống thật là thất bại! Ông đã không muốn gặp tôi, tôi tự đi là được chứ gì!”
Nói xong, Dương Nguyệt Quyên liền đứng dậy đi ra ban công.
Tiếu Bằng Trình hiểu ra Dương Nguyệt Quyên định làm cái gì thì bà đã vắt một chân qua lan can. Ông chạy nhanh tới, dùng sức ôm lấy bà::”Sao bà lại tìm đến cái chết?”
“Mất ông so với chết còn khó chịu hơn! Nếu ông muốn ly hôn, tôi cũng không muốn sống nữa!” Dương Nguyệt Quyên nước mắt lã chã tâm thần giống như không tỉnh táo, giãy dụa:”Buông! Để cho tôi chết đi!”
“Tôi thu hồi lời nói. Bà mau đi vào đi!” Tiếu Bằng Trình không đành lòng nói. Nói thế nào cũng làm bạn đời mười mấy năm, cho dù ông không thể yêu bà như đã yêu Nhã lam, nhưng cũng không phải không có tình cảm.
“Thật chứ?” Dương Nguyệt Quyên rốt cục cũng bình tĩnh lại, bi thương nhìn Tiếu Bằng Trình, “Ông sẽ không ly hôn với tôi thật chứ?”
“Không! Nhưng bà phải dạy dỗ Tiểu Lạc cho tốt. Lời của tôi nó dám không nghe, lá gan của nó đã to hơn trời rồi!” Tiếu Bằng Trình từng bước lùi lại.
Dương Nguyệt Quyên bước tới, ôm chặt Tiếu Bằng Trình, cảm kích vừa cười vừa khóc:”Bằng Trình, tôi biết ông có yêu tôi. Tôi sẽ dạy dỗ Tiểu Lạc thật tốt, sẽ làm cho nó phải ngoan ngoãn.”