Tuy vết thương trên đầu rất đau, Tiếu Nhiễm lại cố nén không nói,
chỉ là nắm chặt quả đấm, để cho cảm giác đau đớn trong lòng bàn tay
triệt tiêu sự thống khổ này.
Hai ngày không đụng vào cô, Cố Mạc cảm giác thân thể của mình trướng đau.
Anh hận người phụ nữ trong lòng, lại bì trầm mê bởi cô.
Anh vốn nên hận cô rõ ràng!
Vì sao nguyên tắc của anh bị thay đổi?
Anh nên triệt để cách xa cô, vì sao còn động chạm vào hung thủ giết người này.
Anh không khống chế được cắn môi cô, phát ra hết vùng vẫy và thống khổ của mình.
Tiếu Nhiễm đau đến cả người run rẩy, sợ hãi né tránh nụ hôn của anh.
Có lẽ là sự né tránh của cô chọc giận Cố Mạc, anh dùng lực xé nát váy của cô.
Tiếu Nhiễm bất lực ghé vào đầu vai của anh, qua lớp tây trang cắn mạnh vào bờ vai của anh.
Đột nhiên Cố Mạc dừng lại, kịch liệt thở hổn hển.
Anh muốn điên mất!
Tiếu Nhiễm chan chứa nước mắt, lắc đầu lui về phía sau.
Cô cảm thấy chính mình cực kỳ bẩn.
Cố Mạc không coi cô là bảo bối, mà xem cô như kỹ nữ ai cũng có thể lấy làm chồng.
Tiếu Nhiễm đã không biết đến đau xót trên đầu nữa, chỉ biết là chính mình đã đau đến vô cảm, đau đến mức không biết bản thân đang làm cái gì.
Sau khi toàn bộ kết thúc, Tiếu Nhiễm ngồi sững trên đất, che miệng nôn mửa.
Cô chán ghét chính mình như vậy.
“Tôi khiến cô ghê tởm rồi hả?” Đột nhiên Cố Mạc nhắc tới cô, phẫn nộ gầm nhẹ.
Tiếu Nhiễm nhìn Cố Mạc vẫn còn quần áo chính tề, cõi lòng tan nát giật nhẹ
khóe miệng: “Em chỉ ghê tớm bản thân em. Anh Mặc, có thể buông ra được
chưa?”
Cố Mạc buông tay, cô không hề phòng bị liền ngã nhoài trên mặt đất.
Con ngươi của Cố Mạc đầy vùng vẫy nhìn qua cô một cái, nắm chặt quả đấm đi ra ngoài.
Tiếu Nhiễm quỳ rạp trên mặt đất, thương tâm khóc.
Coi như không có, tuyệt tình, dùng sức...
Đây là Cố Mạc bắt đầu trả thù cô sao?
Anh cầm một thứ thủ đoạn sắc bén mềm dẻo, từng tấc một lấy lòng của cô, để cho cô máu tươi đầm đìa.
Mà cô, cũng không thể phản kháng.
Cô nhìn chiếc nhẫn kia trên tay, châu ốc biển độc nhất vô nhị, hai mắt đẫm lệ sương mù.
Đột nhiên đầu rất khó chịu, cô nghẹn họng té xỉu trên mặt đất.
Cố Mạc đứng trước giá sách, vẻ mặt thống khổ nhìn những gì lưu lại của Y
Nhiên, nhớ lại gương mặt thương tâm bất lực của Tiếu Nhiễm trong nhà vệ
sinh, tâm tình phức tạp. Anh vậy mà muốn đi ôm lấy cô, muốn nhận lỗi với cô.
Cô là hung
thủ!
Những thứ này đều là cô nên nhận lấy!
Anh dùng một quyền đập bể giá sách, thống khổ thì thào nói: “Y Nhiên, anh nên làm gifbaay giờ?”
Từ chối rất lâu, anh chạy đến tủ quần áo tìm áo sơ mi rồi đi vào trong nhà tắm. Khi anh mở cửa, nhìn thấy Tiếu Nhiễm té xỉu ở trên mặt đất, lập
tức luống cuống tay chân.
Tuy anh hận cô, nhưng không nghĩ tới sẽ hại chết cô.
Khi thấy cô hôn mê bất tỉnh, trái tim của anh giống như bị thứ gì đó đâm
vào, dường như có thứ gì đó gắt gao bóp chặt yết hầu của anh, không cho
anh hô hấp. Ngực đau đến mức khó chịu, anh cảm thấy được chính mình sắp
không thể hít thở nổi nữa.
“Nha đầu!” anh đã quên mất
cừu hận, lo lắng chạy tới, dùng áo sơ mi bao lấy người cô, bế cô dậy,
thật cẩn thận ôm cô đến trên giường: “Nha đầu, tỉnh lại đi!”
Tiếu Nhiễm giống như búp bê nhận hết mọi hành hẹ, trên mặt tràn đầy nước
mắt, trắng xanh nằm ở nơi đó, không còn chút sinh khí nào.
Tiếu Nhiễm như vậy thực sự dọa anh.
Cô không sao!
Nhất định không sao!
Anh chỉ là hung hăng muốn cô, không nên như vậy!
Một cảm giác sợ hãi đột nhiên ập đến trái tim anh, để cho hai tay của anh bắt đầu run rẩy.
Vì sao anh hận cô như thế, lại sợ mất đi cô?
Anh nhất định không yêu cô.
Anh chỉ là không muốn để cô chết đi.
Chết quá tiện nghi cho cô!
Anh muốn hung hăng hành hạ cô, để cô sống không bằng chết!
Nhất định là như vậy!
Nhất định là như vậy!
Cố Mạc lần lượt nói cho mình, anh không yêu Tiếu Nhiễm.
“Nha đầu, tỉnh lại đi! Tôi gọi là em phải tỉnh lại!” Anh dùng lực nắm chặt
quả đấm gầm nhẹ. Thấy cô thủy chung không phản ứng, lập tức nâng chặt
đầu cô, bắt đầu tiến hành hô hấp nhân tạo.