Cố Mạc lạnh lẽo trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm nửa ngày, đột nhiên buông cô ra, nghiêm mặt tránh đi.
Nhìn Cố Mạc ra khỏi phòng, Tiếu Nhiễm ngồi trên giường thương tâm khóc lên.
Nếu có thể lựa chọn, cô chắc chắn không lừa gạt anh.
Cô sợ Cố Mạc sẽ không cho cô cơ hội tiếp cận bà Tưởng.
Lúc Cố Mạc cầm hộp thuốc quay lại phòng ngủ nhìn thấy Tiếu Nhiễm đang cuộn
tròn trên giường khóc, lâp tức nhíu mày:”Sao đột nhiên lại khóc rồi?”
“Chú…..Anh không đi?” Tiếu Nhiễm ngồi dậy, tim đập mạnh nhìn Cố Mạc.
Cô nghĩ anh sẽ không bao giờ để ý đến cô nữa.
“Anh chỉ đi lấy hộp thuốc thôi, em đã khóc tràn Kim Sơn rồi.” Cố Mạc bất đắc dĩ thở dài. Anh cũng nghĩ sẽ lạnh nhạt với cô, nhưng chính là không
đành lòng. Nhìn thấy cô bị thương, tim anh rất đau.
Tiếu Nhiễm nhanh tay lau nước mắt trên mặt, uất ức cong cái miệng nhỏ
nhắn:”Anh không nói, em còn tưởng rằng anh sẽ không quan tâm đến em
nữa.”
Cố Mạc không nói gì, chỉ ngồi bên giường, trầm mặc rửa sạch vết thương cho cô, bôi thuốc, băng bó.
Lúc Tiếu Nhiễm thấy hai tay mình bị băng bó rất dày, trong lòng ấm áp, cô
cô ý nghịch ngợm hỏi:”Chú, có cần phải khoa trương như vậy không?”
“Như vậy đụng vào sẽ không đau. Hôm nay không nên chạm vào nước, không được
cầm vật nặng, không được…..” Cố Mạc giống như đang dặn dò Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm chôn mặt vào lòng Cố Mạc, cảm động nói:”Biết rồi. Nhưng, chú, tay không dính nước thì em không tắm được.”
Cố Mạc ho mạnh một cái, nghiêm mặt nói:”Anh giúp em!”
“Nếu không thì, hôm nay em sẽ không tắm kỹ đâu” Tiếu Nhiễm đỏ mặt, vụng trộm nhìn Cố Mạc.
“Thân thể của em anh đã sờ bao nhiêu lần, em còn sợ anh giúp em tắm rửa?” Cố Mạc lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm.
Mặt Tiếu Nhiễm càng đỏ hon, bởi vì thẹn thùng, cô nhảy xuống giường, đi dép lê nói một câu:”Em di vào WC.”
Nói xong, cô liền chạy nhanh như chớp vào nhà vệ sinh.
Cố Mạc trầm mặc nhìn cô đóng cửa lại, mới thu dọn đồ vào hộp thuốc.
Anh không phải đã quá chú ý đến cô chứ?
Y Nhiên, em đừng tức giận!
Anh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua giá sách.
Khi anh mắt anh đảo qua giá sách thì đột nhiên nhìn thấy
đồ sứ kia hẳn là
đã bị anh quăng vào thùng rác. Anh lập tức đi tới, cầm vật đó lên.
Là ai đã dính lại tất cả các mảnh vỡ? Lại còn dính thật trơn nhắn, cảm giác như đồ sứ từ thời nhà Tống.
Tiếu Nhiễm?
Nha đầu kia!
Nghĩ đến việc cô cố gắng dính lại từng mảnh vỡ vào nhau, trái tim anh không bình tĩnh được nữa.
“Chú, anh đừng tức giận.” Tiếu Nhiễm đột nhiên xuất hiện phía sau Cố Mạc,
vương hai tay ôm chặt thắt lưng, áy náy thận trọng nói.”Em biết cho dù
có tìm được đồ sứ giống y như đúc, cũng không phải là một đôi của anh và Y Nhiên. Cho nên em đã tự dính lại rất đẹp rồi.”
“Tay
có bị thương không?” Cố Mạc nghĩ đến ngón tay Tiếu Nhiễm sưng đỏ đầy bọc nước, còn có một ít vết thương nhỏ, lập tức lo lắng hỏi.
“Không có chuyện gì!” Tiếu Nhiễm tươi cười thoải mái trả lời.”Chịu một chút vết thương mà có anh chăm sóc em, cũng đáng má!”
Cố Mạc đem đồ sứ đặt trên giá sách, rồi kéo Tiếu Nhiễm lại gần, ánh mắt
nhìn cô sâu sắc. Sự hồn nhiên trong mắt cô làm anh rung động. Anh không
kìm được lòng cúi đầu, hôn lên đôi môi vẫn luôn làm anh bị mê hoặc kia.
“Nha đầu…” Cố Mạc thống khổ nhắm mắt lại.
“Vâng?” Tiếu Nhiễm thở gấp đáp lại.
“Anh muốn gọi em.” Cố Mạc nói xong, lại bịt miệng của cô.”Nha đầu! Nha đầu! Nha đầu!”
Bọn họ như vậy có được tính là hòa thuận không?
Tiếu Nhiễm ngẩng đầu lên, đón nhận nụ hôn mãnh liệt của Cố Mạc, bất an tự hỏi.