Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Dù sao không phải


trước sau

“Tôi cho em một giờ để suy nghĩ, em liền suy nghĩ như vậy? Thu dọn hành lý rời đi?” cố Mạc nổi giận lớn tiếng răn dạy.

Tiếu Nhiễm đưa lưng về phía Cố Mạc, dùng lực lau nước mắt, sau đó quật cường nói: “Chú à, tôi chỉ là đứa bé, tôi thích nháo thì nháo, cho nên tôi không nên cho anh cơ hội chán ghét tôi mới phải!”

Cố Mạc căng môi mỏng, nhìn thân thể nhỏ xinh của cô cật lực xách theo hành lý, từng bước một đi xuống cầu thang, đột nhiên trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi cô sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của mình.

Đột nhiên anh nhấc chân lao ra.

Tiếu Nhiễm vừa mới đi xuống sân, đang muốn vòng qua bể bơi ngoài hoa viên để đi ra ngoài bắt taxi, đã bị anh ngăn lại.

“Bỏ tay ra!” Tiếu Nhiễm giận dữ trừng mắt nhìn Cố Mạc, một đôi mắt mỹ lệ thanh thuần giờ phút này cháy sáng phẫn nộ như ngọn lửa, khiến cô vô cùng động lòng người, giống như một tấm màn mở ra đột nhiên biến thành rõ ràng, hấp dẫn ánh mắt của anh, để trái tim của anh lại bùng cháy.

“Tôi không chán ghét em!” Cố Mạc túm lấy hành lý trong tay cô, bá đạo nắm ở bên vai cô, mạnh mẽ kéo cô vào trong biệt thự.

“Tôi muốn ly hôn, anh nghe hiểu không?” Tiếu Nhiễm nổi giận nói, dùng lực vùng vẫy, không muốn lại gần gũi với Cố Mạc: “Buông ra, tôi thích sạch sẽ!”

Cố Mạc quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Không cần khiêu chiến giới hạn của tôi!”

Tiếu nHiễm không nói gì, quật cường ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trừng mắt, giống như mèo cái bị chọc giận, muốn giương móng vuốt vồ đến.

“Đi vào!” Cố Mạc tức giận.

“Không!” Tiếu Nhiễm kiêu căng trả lợi.

Anh muốn phát hỏa liền phát hỏa, lại vẫn không cho cô có cơ hội trút giận sao?

Cô không có nhà, nhưng không có nghĩa là nhất định phải ở lại đây.

Cố Mạc cắn chặt răng, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm. Hai người cứ đứng như vậy ở dưới bậc thang, anh trừng mắt tôi, tôi trừng mắt anh, người nào cũng không chịu cúi đầu.

Đúng lúc này, di động của Tiếu Nhiễm vang lên, cô lấy điện thoại ra, nhìn
thấy là số của Ninh Hạo, lập tức nghe máy: “Lớp trưởng....”

“Tiếu Nhiễm, cậu...” Ninh Hạo do dự vài giây: “Sức khỏe tốt lên chưa?”

“Bớt nóng hơn rồi, nhưng vẫn yếu lắm.” Tiếu Nhiễm trừng mắt nhìn Cố Mạc, xoay người, đổi giọng nói ngọt ngào: “Lớp trưởng có chuyện gì sao?”

Cố Mạc nhấp môi mỏng, có một loại kích thích muốn tiến lên đập vỡ điện thoại của cô.

“Hôm nay giáo viên đều dạy bài mới, mình... sợ cậu không theo kịp, nghĩ muốn giúp cậu học bù,.”

“Được, vừa lúc có vài đề bài mình không biết làm. Cậu có biết khách sạn Hilton ở khu An Tây không? Mình ở đó chờ cậu.” Tiếu Nhiễm lập tức hưng phấn đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, cô túm lấy hành lý trong tay Cố Mạc đi ra ngoài, hoàn toàn bỏ qua mưa gió rền rĩ trong mắt anh.

“Em tính về sau đều ở trong khách sạn Hilton?” âm thanh của anh mang theo áp suất thấp, cường đại muốn cho nổ cả địa cầu.

“Anh không cần quan tâm! Ba cho tôi séc đủ nhiều tiền, có khi ở đến khi tốt nghiệp đại học cũng không hết. hẹn gặp lại! Thỏa thuận ly hôn tôi sẽ nhanh chóng đưa cho anh.” Tiếu Nhiễm xoay người, cố ý để lộ ra một nụ cười giải thoát, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt u ám của Cố Mạc, sau đó nghênh ngang đi ra ngoài, lại cũng không để ý đến Cố Mạc.

Cố Mạc nắm quả đấm một phen: “Tính tình này, ai có thể chiều em được?”

“Dù sao cũng không phải anh!” Tiếu Nhiễm quay đầu lại, thè lưỡi với anh.

Cô có tính tình đại tiểu thư, ba ba chiều cô, thì làm sao? Anh có ý kiến gì? Xấu hổ, anh đã không có tư cách quản cô.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện