Editor: Chi Misaki
Cố Mạc không nói gì, chỉ là dùng sức ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực.
"Em đau đầu." Tiếu Nhiễm suy yếu cau mày, "Có thể buông em ra không??."
Cố Mạc nghe được lời Tiếu Nhiễm, liền dùng ngón cái mát xa hai huyệt Thái Dương cho cô: "Trán nóng đến dọa người. Như thế nào lại bị cảm nghiêm trọng như vậy?"
"Đau bụng kinh, ngủ không được, liền không cẩn thận xông vào phòng chiếu phim. Sau đó xem một chút rồi cứ như vậy ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh lại thì đã phát hiện ra chính mình đang nằm trên mặt đất." Tiếu Nhiễm nhắm mắt lại, nhu nhược trả lời."Thực xin lỗi, em tuyệt đối sẽ không bao giờ vào đó nữa."
Đôi mắt Cố Mạc sâu thẳm, thanh âm khàn khàn nói: " Là anh đã làm tổn thương em."
"Là lỗi của em." Tiếu Nhiễm xoay đầu, cuộn mình lại, đưa lưng về phía Cố Mạc, không muốn anh mát xa cho cô. Nếu Cố Mạc không nói ra, trái tim cô cũng sẽ không đau đớn đến như vậy.
Lòng hiếu kỳ giết chiết người.
Cô bởi vì tò mò nên mới đi nhòm ngó bí mật của người khác, chẳng qua là vừa lúc lại bị bắt được.
Chỉ có thể tự trách lấy bản thân mình.
Tò mò cái gì?
Sau khi xem qua video Cố Mạc ngọt ngào bên Tưởng Y Nhiên, cô chỉ có thể càng thêm đau lòng hơn mà thôi.
Cho dù cô có tu luyện thêm mười năm nữa cũng không thể nào có được khí chất tao nhã phiêu dật như tiên, giọng nói ngọt ngào dịu dàng như vậy được.
Trong lòng càng thêm tê tâm liệt phế! Tự biết càng thêm xấu hổ!
Đây là tâm trạng của cô sau một đêm xem Video clip ấy.
Tiếu Nhiễm xa cách làm cho Cố Mạc không thể thích ứng được, bàn tay anh đưa ra cách cô mấy phân liền sững lại, anh vô cùng sửng sốt.
Khi anh nhìn thấy Tiếu Nhiễm cuộn tròn người lại co rúc thành một cục, liền lập tức cởi giày leo lên giường, nằm xuống gắt gao ôm cô vào trong ngực, dùng một tay giúp cô xoa xoa bụng.
"Không cần!" Tiếu Nhiễm dùng lực cố tách bàn tay của Cố Mạc ra, không cho anh nhìn đến cô.
"Nghe lời!" Giọng nói Cố Mạc khàn khàn ra lệnh, tay vẫn luôn đặt ở trên bụng Tiếu Nhiễm.
Hơi thở anh phả vào bên tai Tiếu Nhiễm, hại cô co rúm một phen.
Nếu không thể cho cô tình yêu, thì xin đừng cho cô thêm hi vọng.
Cố Mạc cứ một hồi tức giận lại một hồi ôn nhu như vậy, là muốn hành hạ cô đến chết sao?
Cô thật sự không muốn như vậy!
"Em từ
bỏ! Từ bỏ! Van cầu anh!" Tiếu Nhiễm dùng sức lắc đầu, đôi mắt ngập nước năn nỉ Cố Mặc cho cô được yên tĩnh một chút.
Cố Mạc gắt gao ôm chặt lấy Tiếu Nhiễm, mặt dính sát vào đôi má Tiếu Nhiễm, một bên hôn vành tai của cô, một bên nói: "Thực xin lỗi!"
"Anh không sai." Tiếu Nhiễm yên lặng rơi lệ.
Mới hơn một tháng, cô một mình ngủ ở trên chiếc giường này, đã từng biết bao lần khao khát có được vòng ôm của anh. Bây giờ anh trở lại, cô cũng không dám muốn anh ôm cô nữa.
Cố Mạc dùng ngón cái vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trai trên tay Tiếu Nhiễm, trái tim cũng đồng dàng co rút đau đớn.
Cô có thể không hoàn mỹ, có lẽ có chút tùy hứng, nhưng cô lại rất đáng yêu, cực kỳ động lòng người. Anh cảm thấy được vẻ đẹp của cô sánh ngang với ngọc trai của biển cả, không ai có thể bào mòn, là độc nhất vô nhị trên đời. Vì cái gì lại muốn cho anh biết chân tướng sự thật kia? Lúc cưng chiều cô, trong lòng anh sẽ cảm thấy bứt rứt, cảm thấy được chính mình như đang phản bội cô.
Tiếu Nhiễm run rẩy đè lên mu bàn tay Cố Mạc, đau lòng nói: "Cố Mạc, anh có muốn lấy lại món quà này không. Em không xứng..."
"Đưa cho em! Em chỉ cần mang theo là được!" Giọng nói Cố Mạc có chút trầm thấp.
"Nếu như anh muốn lấy lại nó, xin hãy nói cho em biết một tiếng." Tiếu Nhiễm chua xót nói. Cô không phải là bảo bối của anh, không xứng có được món quà mỹ lệ đến như vậy. Nếu anh muốn lấy lại, cô tuyệt đối sẽ không phản kháng.
"Anh nói, đây là đưa cho em! Cả đời đều là của em!" Cố Mạc lật người đè Tiêu Nhiễm xuống, gầm nhẹ.
"Được rồi. Em sẽ cất giữ nó thật cẩn thận." Tiếu Nhiễm yếu ớt thì thào.
Cô bây giờ, đã không thể chịu nổi sự cưng chiều của Cố Mạc nữa rồi.