Ninh Hạo thu dọn xong sách vở, đang chuẩn bị rời khỏi MacDonald thì một cô bé mặc đồng phục cấp hai xuất hiện trước mặt cậu.
”Anh Ninh Hạo, đã lâu không gặp!” Tiếu Lạc nở nụ cười xinh đẹp, chào hỏi Ninh Hạo.
Ninh Hạo nhớ lại lúc ở St. Moritz Tiếu Lạc đã uy hiếp Tiếu Nhiễm,
khuôn mặt cậu lạnh đi, gật đầu một cái, sau đó đeo ba lô lên lưng đi ra
ngoài.
Tiếu Lạc lập tức đuổi theo, tay nắm chặt ba lô của cậu: “Anh Ninh
Hạo, người ta đã đi theo anh cả buổi trưa, chưa uống ngụm nước nào. Anh
đừng tàn nhẫn như vậy mà!”
Giọng điệu Tiếu Lạc cực kỳ mềm mại, đáng thương, tội nghiệp khiến cho người ta thương yêu.
”Cô đi theo tôi làm gì?” Ninh Hạo không kiên nhẫn hỏi.
Sau khi thi giữa kỳ, cậu chạy đến đứng trước cửa biệt thự của Cố Mạc, phân vân có nên thăm Tiếu Nhiễm hay không. Không ngờ Tiếu Lạc vẫn đi
theo cậu.
Nếu đó là Tiếu Nhiễm thì cậu chắc chắn sẽ cảm thấy vui vẻ nhưng nếu
là Tiếu Lạc, cậu cảm thấy phhieen ftoasi, muốn nhanh chóng thoái khỏi cô ta.
”Người ta đã hẹn anh hơn một tháng rồi nhưng anh vẫn nói bận rộn mà
lấy cớ từ chối. Hôm nay đã thi xong giữa kỳ, cũng chẳng bận gì nữa, em
muốn hẹn anh đi uống cà phê nhưng anh chẳng thèm nhận điện thoại của em. Cuối cùng, em phải đi tìm anh. Nhưng em không dám, sợ anh lại nói những lời khiến em tổn thương. Anh Ninh Hạo em biết mình kém hơn chị rất
nhiều. Nhưng em thật sự thích anh! Anh lạnh nhạt khiến em rất khổ sở!”
Tiếu Lạc càng nói càng thương tâm, nước mắt bắt đầu giàn giụa. “Em biết
chị nói với anh rằng em là người tâm cơ thâm trầm, khuyên anh đừng để ý
đến em. Nhưng mà anh không nghĩ rằng em làm tất cả những việc đó là vì
quá thích anh sao? Em tìm mọi cách để có thể rút ngắn khoảng cách với
anh. Anh cứ quan tâm đến chị gái em nhiều như vậy chẳng phải là phí hoài sao?”
”Hiện tại tôi chỉ muốn tập trung vào kỳ thi đại học, không muốn yêu
đương!” Ninh Hạo nhẹ nhàng đẩy tay Tiếu Lạc ra, lạnh mặt nói.
”Tình cảm của anh rể và chị gái em rất tốt, anh không có cơ hội đâu.
Chỉ cần em và mẹ không nói rõ chân tướng tai nạn xe cộ năm đó nói ra thì chị em vĩnh viễn vẫn là
Cố phu nhân. Ninh Hạo, anh đừng cố chấp nữa!”
Đứng ở trước cửa MacDonald, Tiếu Lạc lớn tiếng nói, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của những người đi đường.
”Tình yêu đích thực sẽ chiến thắng tất cả!” Mặt Ninh Hạo không chút
thay đổi nói, “Tôi tin tưởng không ai có thể phá hoại tình cảm giữa Tiếu Nhiễm và Cố Mạc!”
Cố Mạc đã biết rõ chân tướng năm đó nhưng không đuổi Tiếu Nhiễm đi
cho nên anh tin tưởng Cố Mạc có tình cảm với Tiếu Nhiễm. Nếu mẹ con Tiếu Lạc nói chân tướng, rất có khả năng chọc giận Cố Mạc. Đến lúc đó, người nên tự cầu phúc sẽ là mẹ con cô ta.
”Vậy anh càng không có cơ hội!” Tiếu Lạc đau lòng rống to.
”Chuyện trên đời này tôi vĩnh viễn không làm là khiến Tiếu Nhiễm đau
lòng!” Ninh Hạo nói xong, chỉnh lại ba lô rồi nhanh chóng rời đi.
Cậu biết rõ đời này cậu không thể yêu người khác nữa. Từ lúc ba tuổi, trái tim cậu đã trao cho cô nhóc mà cậu đã lau nước mắt cho. Đáng tiếc, cậu lại không nắm giữ duyên phận này nhưng cậu cũng không muốn tranh
thủ. Tiếu Nhiễm yêu Cố Mạc, yêu đến thống khổ, hèn mọn như vậy. Nếu rời
xa Cố Mạc, cô nhất định sẽ héo tàn.
Tiếu Lạc nắm chặt quả đấm, nghiến răng, oán hận nhìn Ninh Hạo rời đi.
Tiếu Nhiễm tốt như vậy sao? Chẳng những khiến Cố Mạc yêu thương cô như bảo vật lại có thể khiến Ninh Hạo si mê như thế.
Nhớ tới đó, cô ta oán hận không thôi.
Sau khi xuất viện, ba cũng không đối xử tốt với mẹ con cô ta như
trước kia. Thậm chí, có thể nói là lạnh lùng hơn nhưng lại càng yêu
thương Tiếu Nhiễm hơn vài phần.
Tại sao có nhiều người yêu Tiếu Nhiễm như vậy? Cô ta có điểm nào không sánh bằng Tiếu Nhiễm chứ?