Editor: Nhã Y Đình
Cố Mạc nhận ống tiêm, nói cảm ơn.
”Em không tiêm đâu!” Tiếu Nhiễm che mông, sợ hãi nói.
”Anh trai em tiêm không đau đâu! Thả lỏng, không có việc gì cả!” Cố Nhiên dụ dỗ Tiếu Nhiễm giống như dỗ đứa bé.
”Bởi vì hai người là bác sĩ, không hiểu được sự đau khổ của người bệnh!” Tiếu Nhiễm nhất quyết không đồng ý.
”Nghe lời nào, tiêm vẫn dễ chịu hơn là bị bệnh!” Cố Mạc vừa thuần thục lấy thuốc, vừa nói.
Giọng nói của Cố Mạc thần ký trấn an sự sợ hãi của Tiếu Nhiễm.
Sau khi tiêm xong, Cố Mạc ngồi bên cạnh, ôm cô cười hỏi: “Đau không?”
”Giống như bị muỗi đốt thôi! Chú à, anh giống như y tá đó! Cực kỳ chuyên nghiệp nha!”
”Y tá? Chị dâu nhỏ à, chị đúng là không biết được giá cả thị trường
rồi! Anh trai em mới là bác sĩ chuyên nghiệp đó!” Cố Nhiên kiêu ngạo mà
khen.
”Tôi biết!!” Tiếu Nhiễm cười ngẩng đầu, nhìn Cố Mạc, cảm nhận được nhiệt huyết trong mắt anh.
Cho dù Cố Mạc làm cái gì đều là người giỏi nhất, trước kia là bác sĩ, bây giờ là thương nhân vẫn vậy.
”Chị! Chị có nhà không?” Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Tiếu Lạc.
”Tại sao hôm nay lại đến thế này?” Tiếu Nhiễm cau mày, “Đúng là khách không mời mà tới!”
”Chị dâu à, còn em thì sao đây?” Cố Nhiên không thể không chọc cô.
”Người không nên tới đây nhất đó chính là Tiếu Lạc. Cô ta xuất hiện
là chẳng có chuyện gì tốt rồi!” Tiếu Nhiễm chán nản than thở.
ĐÚng lúc này, Tiếu Nhiễm đẩy cửa biệt thự đi vào.
”Chị, anh rể!” Tiếu Lạc cầm mấy cái túi lớn trong tya, cười với mấy người Tiếu Nhiễm, “Chị, đây là...... “
”Xin chào, tôi là Cố Nhiên! Em trai Cố Mạc!” Cố Nhiên lễ phép mà khách khí giới thiệu bản thân.
”Hóa ra là anh hai Cố!” Tiếu Lạc lập tức bỏ túi lớn xuống, vươn tay nắm lấy tay Cố Nhiên, “Em là Tiếu Lạc, em gái Tiếu Nhiễm!”
Tiếu Nhiễm nghe thấy Tiếu Lạc tự giới thiệu như vậy, không vui hừ một tiếng. Từ khi nào trong lòng Tiếu Lạc coi cô là chị gái chứ? Cô nhớ rõ
mấy lần cô bị Tiếu Lạc uy hiếp.
Cố Nhiên rút tay về, bắt đầu dọn dẹp túi thuốc, không hề có thái độ thân thiết
hay muốn nói chuyện thêm với Tiếu Lạc.
”Có ai bị ốm sao?” Tiếu Lạc nhìn thấy túi thuốc, lập tức quan tâm hỏi.
”Tôi hơi sốt, tiêm rồi cũng đỡ hơn! Cô về đừng nói với ba!” Tiếu Nhiễm lạnh lùng dặn.
”Ok! Em nghe lời chị!” Tiếu Lạc giơ ngón cái lên, cười nói.
”Cô tới đây làm gì?” Tiếu Nhiễm trực tiếp hỏi. Đối mặt với Tiếu Lạc, cô cũng chẳng muốn quanh co lòng vòng làm gì, thật mệt!
Tiếu Lạc thấy khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng của Cố Mạc, tiến lên ôm
lấy tay Tiếu Nhiễm, làm nũng: “Thi giữa kỳ xong, em muốn đến chơi với
chị!”
”Đến chơi với tôi?” Tiếu Nhiễm cười lạnh một tiếng. Tiếu Lạc này thật giỏi diễn trò. Cô đã vạch mặt cô ta như thế mà vẫn còn có thể cười
được, còn không biết liêm sỉ mà đến đây diễn trò tình cảm chị em.
”Vậy sao? Ba mẹ phải lo chuyện công ty, không quan tâm đến em. Một
mình em ở nhà rất buồn nha!” Tiếu Lạc đáng thương, tội nghiệp nói.
”Đó là ba tôi, mẹ cô!” Tiếu Nhiễm đẩy Tiếu Lạc ra, lạnh lùng nói.
”Chị à! Mẹ em biết sai rồi. Mẹ cũng đã lấy toàn bộ tiền bạc giúp đỡ
ba. Chị có thể tha thứ cho mẹ một lần được hay không?” Tiếu Lạc giơ ngón trỏ lên, đáng yêu chớp mắt.
”Tiếu Lạc, miệng lưỡi cô cũng thật ngọt! Nói mẹ cô giống như người có công trong việc này vậy!” Tiếu Nhiễm khinh thường cười lạnh.
Tiếu Lạc xấu hổ cười hai tiếng.
”Mẹ em quả thật sai rồi! Nhưng mà mẹ cũng đã cố gắng sửa chữa! Chị à, kỳ thật hôm nay em đặc biệt tới thay bà ấy nhận lỗi với chị!” Tiếu Lạc
cực kỳ thành khẩn nói.