“Thậm chí có cha mẹ như vậy?” Tiếu Nhiễm kinh ngạc trừng to mắt: “Kia là con ruột của bọn họ sao?”
Tiếu Nhiễm không thể tin trên thế giới này còn có cha mẹ nào không đau lòng cho con cái.
Để đứa bé mang bệnh tật ở bệnh viện, có bao nhiêu nhẫn tâm?
Cố Mạc thở dài một hơi, trầm trọng nói: “Nha đầu, em không biết trên
thế giới này vẫn có một loại người được đặt tên là người nghèo sao. Khi
bọn họ bán căn nhà đi, tìm người thân bạn bè mượn tới mấy chục vạn cũng
không thể cứu sống người thân của mình, còn lại cũng chỉ có tuyệt vọng
và bất đắc dĩ. Không ai là thật sự nhẫn tâm cả.”
“A...” Tiếu Nhiễm ghé vào ngực Cố Mạc, lâm vào trầm tư.
Mấy năm nay co được ba nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ sợ bị ngã, ngậm trong miệng sợ tan, ít nhiều yêu cầu bốc đồng đều được thỏa mãn, cho
nên cô thật sự chưa bao giờ biết người ta khó khăn thế nào, không biết
người nghèo sẽ bất đắc dĩ và bi ai thế nào.
Nghĩ đến cha mẹ bỏ lại đứa bé kia chắc cũng là cực kỳ bất đắc dĩ.
Cùng...
Chỉ một chữ, đã có hàm nghĩa phức tạp như thế.
“Em vẫn cho là chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng tiền bạc. Hiện tại rốt cục cũng hiểu rõ, không có tiền chữa bệnh thì bi ai biết bao. Bọn
họ chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân của mình bị căn bệnh nan y hành hạ đến chết. ngẫm lại cảm giác chua xót biết bao. Trên cái thế giới này vì sao phải có người nghèo?” Tiếu Nhiễm cảm khái thở dài.
“Anh tính
lập một cái quỹ, chuyên cứu trợ những người bệnh nan y. Em cảm thấy thế
nào?” Cố Mạc nhẹ giọng trưng cầu ý kiến của Tiếu Nhiễm.
“Ý kiến hay!” Tiếu Nhiễm lập tức hưng phấn vỗ tay: “Chú à, anh tuyệt nhất!”
Cố Mạc cầm tay Tiếu Nhiễm, đặt lên môi mình hôn một cái: “Là lời của em vừa nói dẫn dắt cho anh.”
“Em có tốt vậy không?” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo nhỏ: “Chú có thể khen thưởng em chút không?”
“Kẹo nhé!” Cố Mạc suy tư vài giây, mới cho ra một câu trả lời.
“Người ta cũng không phải trẻ con!” Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị.
Cố Mạc mổ một cái lên cái miệng nhỏ nhắn của Tiếu Nhiễm, nhàn nhạt cười hỏi: “Vậy em muốn được khen thưởng gì?”
“Tên của quỹ có thể do em đặt không?” Tiếu Nhiễm ghé vào trên ngực Cố Mạc, tràn ngập
hy vọng hỏi han.
“Chỉ đơn giản như vậy? Không có yêu cầu gì khác?” Cố Mạc còn tưởng rằng Tiếu Nhiễm sẽ đề xuất một phần thưởng phong phú gì đó, không nghĩ tới
chỉ là quyền được đặt tên. Thế nhưng anh đã sớm dự đoán được, Tiếu Nhiễm không phải là một người để ý đến tiền tài, không thể muốn có châu báu
được.
Tiếu Nhiễm dựng thẳng ngón tay lên, ha ha cười ngọt ngào: “Chỉ có yêu cầu này thôi.”
“Chuẩn rồi!” Cố Mạc cúi đầu, ngậm chặt ngón tay của Tiếu Nhiễm, vươn đầu lưỡi ái muội ra liếm một cái.
Tiếu Nhiễm khó xử rút ngón tay ra, vùi mặt vào trong ngực Cố Mạc: “Anh có thể đứng đắn một chút được không?”
“Nhuyễn ngọc ôn hương ở trong ngực, anh không loạn thì có phải sai rồi không.” Cố Mạc hơi hất mày.
“Anh lại nói.” Tiếu Nhiễm dùng lực véo anh một cái.
“Mưu sát chồng, muốn phạt không?” Nói xong, Cố Mạc cúi đầu, cắn nuốt môi cô, kích động hưởng thụ chiếc miệng thơm tho của cô.
Tiếu Nhiễm thở hồng hộc đẩy anh ra, gắt giọng: “Đủ rồi!”
“Không đủ!” Cố Mạc để lên trán cô, khàn đục nói. Chỉ là một nụ hôn vốn không tắt được dục hỏa của anh.
“Tất phải đủ! Em muốn nghĩ tên cho quỹ, anh đừng quấy rầy em!” Tiếu Nhiễm đẩy Cố Mạc ra, thật sự tự hỏi.
“Thật như thế?” Cố Mạc cười hỏi.
“Này rất quan trọng! Với em mà nói!” Tiếu Nhiễm khí phách cười ngẩng đầu lên.
Công ty của Cố Mạc tên là Mạc Y, là tên viết tắt của anh và Y Nhiên ghép lại, đại biểu cho Y Nhiên mãi mãi ở trong lòng anh.
Cô không dám ghen, nhưng cô cũng sẽ có hy vọng xa vời được kết hợp tên với anh.
Lần này vừa lúc cho cô cơ hội được biến giấc mơ thành sự thật.