Editor: Xẩm Xẩm
“Theo em, như thế nào cũng được.” Cố Mạc không sao cả cười nói.
Chỉ cần là Tiếu Nhiễm chọn, anh vẫn sẽ dẫn đi, mặc kệ đẹp xấu. Chỉ cần có thể mang ra ngoài gặp người là được.
Mà anh còn cực kỳ chắc chắn, Tiếu Nhiễm không nỡ để anh quá xấu.
Tiếu Nhiễm thật sự chọn lựa kính mắt, bị rất nhiều hình thù của nó làm cho
mê hoặc hoa mắt, cô khó xử lầm bầm: “Tới cùng là thích hợp với cái nào?”
Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm, bình tĩnh cười nói: “Đeo thử là biết mà?”
Nghe được Cố Mạc nói, Tiếu Nhiễm liền nói với người bán hàng: “Cái này, cái này, cái này... đều mang ra cho tôi xem!”
Tiếu Nhiễm để cho Cố Mạc ngồi xuống, rồi lấy kính cho anh đeo.
“Cái này quá xấu... cái này quá thô... chất liệu không tốt... người bán
hàng, đây là làm từ gì thế? Không giống nhựa lắm.” Tiếu Nhiễm cầm một
cái kính đen phối với bạch kim, hỏi người bán hàng.
“Cái khung kính này làm từ sừng trâu, và bạch kim 18K, rất nhiều thành phần
trí thức cao cấp đều thích kiểu dáng này.” Người bán hàng cười giải
thích.
Tiếu Nhiễm cười liếc mắt nhìn Cố Mạc một cái, cười khẽ hỏi han: “giới buôn bán thì sao?”
Người bán hàng bị Tiếu Nhiễm nói đùa mà cười: “Cũng rất hợp.”
Tiếu Nhiễm đeo kính lên mặt Cố Mạc, nắm cằm anh xoay đi xoay lại, dường như thật sự nhiêm tức xem có được không
Cố Mạc cũng chưa nói câu nào, rất phối hợp với cô, trên mặt treo một nụ cười nhợt nhạt.
“Bao nhiêu tiền>?” Tiếu Nhiễm vừa hỏi vừa đảo ví tiền, theo tập quán nói một câu: “Ví của em có ít tiền.”
“Thêm thấu kính nữa là xxxx đồng.” Người bán hàng nói ra năm con số.
Tiếu Nhiễm nhìn thấy vị trí quen thuộc trong ví tiền của mình hay để chi
phiếu, đột nhiên nhớ tới đã trả cho ba rồi. Cô ảo não cầm lấy tóc, ai
oán nhìn về phía Cố Mạc: “Chú, em không có chi phiếu. Người ta vốn tính
muốn đền bù cho anh một chiếc kính mắt.”
Cố Mạc lấy ra
bóp tiền từ trong túi ra, lấy thẻ bên trong đưa cho người bán hàng. Sau
khi
bấm mật mã xong, Cố Mạc đưa thẻ cho Tiếu Nhiễm: “Buổi sáng nên đưa
cho em, bận nên quên mất. này là thẻ của anh, không giới hạn, em có thể
tùy ý. Mật mã là sinh nhật của anh.”
“Chú, anh định từ hôm nay bắt đầu bao nuôi em sao?” Tiếu Nhiễm cảm động nhận thẻ, nghịch ngợm hỏi han.
Người bán hàng nghe được Tiếu Nhiễm nói, dùng một loại ánh mắt đặc biệt nhìn
cô. Hiện giờ phụ nữ đều trở nên sa đọa như vậy rồi hả? Mới mười mấy tuổi đã tìm người bao nuôi.
Bi thương, thói đời bạc bẽo.
“Vợ à, từ ngày chúng ta lấy giấy đăng ký kết hôn, anh đã tính sẽ nuôi em,
chỉ là em vẫn chưa cho anh cơ hội.” Cố Mạc bóp mũi Tiếu Nhiễm, cưng
chiều nói.
“Khi đó em có tiền, không cần anh nuôi.” Tiếu Nhiễm nâng cằm lên, bất mãn hếch miệng nhỏ: “Em biết rõ một phân tiền
khó làm anh hùng hảo hán. Không có tiền, nghĩ muốn mua quà gì cho anh
cũng không được.”
“Nha đầu, em chính là món quà tốt nhất của anh.” Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực, cười nói.
“Có phải em nên đóng gói lại rồi đeo nơ con bướm đưa cho anh không?” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm hỏi.
“Nếu em có ý đó, anh không có ý kiến.” Cố Mạc dùng lực vò tóc Tiếu Nhiễm.
“Sướng chết anh!” Tiếu Nhiễm đỏ mặt đẩy Cố Mạc ra.
Người bán hàng bừng tỉnh đại ngộ nhìn hai người.
Hóa ra là vợ chồng.
Một đôi kim đồng ngọc lữ này, thật là xứng.