Khi Tiếu Bằng Trình nhận được điện thoại của Tiếu Nhiễm thì ông vội
dừng công việc, đứng ở ban công trong phòng làm việc cười nói: “Nhóc
con, sao lại rảnh rỗi gọi điện cho ba thế này?”“Ba, ngày mai ba có rảnh không?” Tiếu Nhiễm cười hỏi.
Nghe giọng nói vui vẻ của cô, tâm trạng của Tiếu Bằng Trình cũng tốt hơn.
”Có chứ! Chỉ cần bảo bối hẹn, lúc nào ba cũng có thời gian!” Tiếu
Bằng Trình cười ha ha. Mấy ngày rồi không gặp Tiếu Nhiễm, quả thật ông
có chút nhớ con bé rồi. Bảo bối được ông nâng niu trong lòng bàn tay đã
lập gia đình rồi, ông cảm thấy hơi cô đơn. Bất kể khi đang làm gì, ông
đều nhớ những khoảng thời gian vui vẻ có Tiếu Nhiễm ở bên. Chẳng lẽ ông
già rồi? Cũng có lẽ vì bên cạnh ông không có một người thân nào như Tiếu Nhiễm. Nhớ đến Dương Nguyệt Quyên và Tiếu Lạc, tâm trạng ông lại tệ
hơn. Người có tâm cơ, tính kế ông lại là người thân cận nhất khiến ông
không thể vui vẻ cho nổi.
”Ba, không phải con hẹn gặp ba mà là ba chồng con muốn gặp ba nha!”
Tiếu Nhiễm cười vui vẻ, qua điện thoại vẫn có thể cảm nhận tâm trạng của cô rất tốt/
”Ba chồng con muốn gặp ba sao?” Tiếu Bằng Trình cảm thấy căng thẳng hơn, “Bb, không phải con ở Cố gia lại gây họa gì đó chứ?”
”Ba, không phải ba nói con gái bảo bối của ba người gặp người thích,
hoa gặp hoa nở sao? Sao con có thể gây họa chứ?” Tiếu Nhiễm cười hỏi
lại.
”Vậy là tốt rồi!” Tiếu Bằng Trình ôm ngực nói. Ông đúng là suy nghĩ
nhiều rồi. Nếu Tiếu Nhiễm khiến ba mẹ chông mất hứng thì chắc chắn cô sẽ không cười vui vẻ như thế.
”Ba, ba chồng con nói rằng nếu ba có thời gian thì ba mẹ hai nhà có
thể gặp nhau bàn chuyện hôn lễ!” Tiếu Nhiễm lập tức nói với Tiếu Bằng
Trình tin tức tốt này.
”Cố Mạc đồng ý không?” Tiếu Bằng Trình lo lắng hỏi. Nếu Cố Mạc bị Cố
Hoài Lễ ép buộc kết hôn, ông sẽ phản đối đến cùng, cho dù Tiếu Nhiễm sẽ
không có hạnh phúc.
”Ba, là Cố Mạc bảo con gọi điện thoại!”
”Quá tốt! Nhóc con à, phải cố gắng nắm chặt hạnh phúc của mình. Cố
Mạc là một người đàn ông chung tình, chắc chắn ba không nhìn lầm đâu. Ở
bên cạnh cậu ấy, con mới
có thể bình an và hạnh phúc!” Tiếu Bằng Trình
nói xong, mắt cũng hơi phiếm hồng.
Con gái vui vẻ với Cố Mạc, ông có chịu một chút oan ức cũng không đáng kể gì.
Ngay cả Cố Mạc vẫn chưa hết giận, vẫn muốn trả thù tập đoàn Bằng Trình cũng không sao cả.
Ông có lỗi với Nhã Lam, ông không thể khiến con gái bảo bối của họ chịu bất cứ thương tổn nào.
Nếu dùng xí nghiệp ông tốn công gây dựng để đổi lấy hạnh phúc của con gái, ông sẽ không chút do dự, lớn tiếng nói —— ông bằng lòng!
”Vậy tối mai gặp ở nhà hàng của khách Hilton nha ba!” Tiếu Nhiễm cười cúp điện thoại.
Tiếu Bằng Trình vui mừng mà khóc, lấy khăn tay không ngừng lau nước mắt.
Đúng lúc này, Dương Nguyệt Quyên gõ cười, đi vào, cười nói: “Bằng Trình, ăn cơm thôi!”
”Ông không sao chứ?” Dương Nguyệt Quyên làm ra vẻ quan tâm hỏi han.
”Công ty đã đi vào quỹ đạo, Tiếu Nhiễm sắp kết hôn, tôi còn có chuyện gì đây? Cao hứng còn không kịp!” Tiếu Bằng Trình vui vẻ nói.
”Nguy cơ của công ty đã được giải trừ rồi sao?” Dương Nguyệt Quyên cẩn thận nhìn Tiếu Bằng Trình.
Bà ta sắp xếp tai mắt trong công ty đều đã bị Tiếu Bằng Trình đuổi
đi. Ông cũng không để bà ta tiếp xúc với quá nhiều chuyện cơ mật trong
công ty nữa khiến bà ta không rõ tình hình kinh doanh trong công ty cho
lắm.
Tiếu Bằng Trình bắt đầu đề phòng bà ta khắp nơi. Sau này bà ta muốn bòn rút chút tiền riêng cũng khó hơn.
Đều là do Tiếu Nhiễm phá hư chuyện tốt của bà ta. Nhớ lại chuyện bà
ta bị ép phải bỏ ra 2 vạn 3 tệ, bà ta oán hận nghiến răng nghiến lợi.