“Đột nhiên anh không muốn ăn đồ Pháp nữa! Chúng ta đổi chỗ khác đi!”
Tần Viễn Chu đột nhiên đứng dậy, không chút lưu luyến vội vàng rời đi.
Ninh Hạo nhìn Tiếu Nhiễm một cái rồi mới chạy theo anh họ rời khỏi nhà hàng Pháp.
Khóe mắt Tiếu Nhiễm nhìn thấy Ninh Hạo, cô lập tức xoay người, quả nhiên
thấy Ninh Hạo đang đi cùng với một người đàn ông. Người kia không phải
vẫn luôn nhìn lén chị Tương sao?
Thật tốt mà!
Lúc nào đó phải hỏi Ninh Hạo về thân phận của người đàn ông kia. Xem anh ta và chị Tương có khả năng hay không.
Cố Mạc nâng mặt Tiếu Nhiễm lên, để cô nhìn anh: “Có anh ở đây, không được nhìn đàn ông khác!”
Tiếu Nhiễm thấy Cố Mạc để ý như vậy, cười rộ lên: “Chú à, chẳng lẽ em không được nhìn ai nữa sao?”
”Người khác thì có thể nhưng cậu ta thì không được!” Cố Mạc nói đầy ẩn ý.
Ninh Hạo trẻ tuổi, đẹp trai cho dù anh có tiền bạc như thế nào cũng không mua được.
Tiếu Nhiễm tiến lên phía trước, hôn nhẹ lên môi Cố Mạc: “Có tăng thêm chút tự tin nào không?”
”Có một chút!” Cố Mạc giơ ngón út so sánh.
Tiếu Nhiễm lại hôn thêm cái nữa: “Hiện tại thì sao?”
”Vẫn có chút thiếu tự tin!” Cố Mạc chỉ vào môi mình, trả lời.
Cố Tương cường điệu nói: “Anh, chị dâu nhỏ à, hai người muốn ân ái có thể
để về nhà được hay không? Vui lòng không nên làm tổn thương trái tim
thuần khiết của gái ế lớn tuổi như em đây!”
Mặt Tiếu Nhiễm hơi
hồng một chút. Nếu cô nhìn thấy Cố Mạc, cô sẽ quên mất đang ở chỗ nào,
những người khác cũng chỉ là không khí, cho nên cô mới có thể không chút để ý mà hôn Cố Mạc như vậy. Cô quên mất họ vẫn đang ở trong nhà hàng.
Cố Mạc lấy ví, để một xấp tiền thật dầy trên mặt bàn, kéo Tiếu Nhiễm đứng
dậy, khí phách nói: “Tụi anh đổi chỗ khác ân ái. Em tự bắt xe về!”
Nói xong, anh bế Tiếu Nhiễm lên, đi khỏi nhà hàng.
Cố Tương phụng phịu, bất mãn phản đối: “Đúng là không biết suy nghĩ mà!”
Anh trai, chị dâu đi ân ái để chị một mình ở nhà hàng
Tây này.
Chị giống như bàn thức ăn ngon này, chẳng ai cần cả.
Không ăn hết, Cố Tương lau miệng, cầm tiền mặt đi tính tiền.
Tiếu Nhiễm ngồi trên đùi Cố Mạc, vừa nhìn anh lái xe, vừa hỏi: “Chúng ta về nhà hay quay lại chỗ ba mẹ?”
Cố Mạc cúi đầu hôn Tiếu Nhiễm một chút: “Đi Shangri – La!”
”Đến khách sạn sao?” Tiếu Nhiễm suy nghĩ đến việc bọn họ vào khách sạn thì
mặt hồng lên, “Hay là về nhà đi, đi khách sạn tốn tiền lắm!”
Cố
Mạc nghe thấy câu cuối cùng của Tiếu Nhiễm, không hề vui vẻ vì cô biết
tiết kiệm mà cảm thấy chua xót. Đã từng Tiếu Nhiễm được Tiếu Bằng Trình
nâng niu trong lòng bàn tay, chiều chuộng như công chúa, chưa bao giờ
quan tâm đến tiền bạc. Cô gả cho anh cũng nên tùy ý tiêu tiền nhưng bởi
vì anh vô tình bỏ mặc cô nửa tháng khiến cô có thể nếm trải cảm giác
nghèo khó. Cô mới hiểu được tiền bạc quan trọng, bắt đầu biết tiết kiệm!
Đều là anh sai rồi!
Anh dùng một tay ôm eo cô, giọng nói khàn khàn: “Nhóc con, ở bên cạnh anh
em không cần để ý đến tiền bạc. Thứ anh không thiếu chính là tiền!”
”Ngay cả thế thì cũng không cần lãng phí!” Tiếu Nhiễm hiểu chuyện nói. “Phòng tổng thống phải tốn mấy ngàn Tệ một đêm!”
”Phòng tổng thống ở Shangri – La kia dù anh không ở vẫn tốn tiền mà!” Cố Mạc cười nói.
”Ngày mai hẵng đi!” Tiếu Nhiễm ôm Cố Mạc nhẹ giọng nói.
Cố Mạc bỏ mặc cô chừng nửa tháng vẫn ở lại khách sạn. Cô thật sự sợ có
ngày nào đó hai người họ cãi nhau, Cố Mạc sẽ ở lại khách sạn mà không về nữa.