Cố Hoài Lễ cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, cũng đã sáu giờ rồi, Cố Mạc đến giờ này còn chưa thấy xuất hiện, ông hơi nhíu mày.
Chu Cầm ở dưới bàn vỗ vỗ tay ông: “Tiểu Mạc nói lập tức sẽ đến mà.”
”Bên thông gia cũng sắp đến rồi, bọn nhỏ sao giờ này còn chưa đến? Để cho Tiếu Bằng Trình nhìn thấy còn tưởng là tôi không biết cách dạy
con.” Cố Hoài Lễ bất mãn nói.
”Ba, điểm này thì ba không cần lo lắng. Con đoán chừng chú Tiếu còn
cảm thấy vui mừng không hết ấy. Anh con đến muộn chứng tỏ tình cảm giữa
bọn họ rất tốt.” Cố Nhiên không nén được cười nói.
Bà nội Cố yêu thương lườm Cố Nhiên một cái: “Con làm sao mà biết được!”
”Anh con là ai a? Soái ca của bệnh viện XX, cái khác có thể không
hiểu, nhưng cái này thì có thể chắn chắn.” Cố Tương bắt lấy cơ hội bắt
đầu chế nhạo Cố Nhiên.
Đúng lúc này, Tiếu Bằng Trình dẫn vợ cùng con gái đi tới. Ông vừa vào cửa, liền đi đến trước mặt bà nội Cố, lễ phép nói: “Ngài hẳn là phu
nhân Cố gia đi? Con là Tiếu Bằng Trình, ba của Tiểu Nhiễm.”
Bà nội Cố cười nói: “Tiếu nhiễm là đứa bé đáng yêu, người một nhà
chúng ta đều rất thích con bé.Ông thông gia, ông cũng thật biết cách
dưỡng dục con cái.”
Tiếu Bằng Trình vui mừng nở nụ cười: “Tiểu Nhiễm đáng yêu thiện lương là giống mẹ con bé, thật đáng tiếc bà ấy mất sớm, con bé lại được con
yêu chiều mà sinh hư, vẫn mong nhà thông gia bên này có thể bao dung hơn một chút”
”Tôi lại không thấy như thế! Con bé là một đứa trẻ rất ngoan a.” Bà nội Cố hiền lành cười nói.
Dương Nguyệt Quyên đưa tới trước mặt bà nội Cố một chiếc hộp: “Bà
nội, con biết cái gì bà cũng không thiếu, nên cũng không biết phải mua
cái gì cho tốt. Đây coi như một chút tâm ý của gia đình con ạ.”
”Bột Linh chi? Đồ tốt! Bên thông gia cũng thật có tâm rồi.” Bà nội Cố cười tiếp nhận hộp quà.
Cố Hoài Lễ tiến lên, cùng Tiếu Bằng Trình bắt tay: “Ông Tiếu, bà Tiếu, mời ngồi.”
Tiếu Lạc từ phía sau lưng mẹ tiến lên, cùng mọi người chào hỏi: “Bà
nội, cô, chú, anh hai, chị ba, mọi người khỏe, con là Tiếu Lạc.”
”Ngồi đi!” Bà nội Cố khách khí khẽ giơ tay, ý bảo Tiếu Lạc tự tìm chỗ ngồi xuống.
Tiếu Lạc nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh Cố Nhiên còn trống liền ngồi
xuống, lấy lòng cười nói: “Anh hai Cố, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Cố
Nhiên ném qua cho Tiếu Lạc một nụ cười giả tạo, gật đầu một cái,
liền không thèm để ý đến Tiếu Lạc, cúi đầu nghịch điện thoại của mình.
”Anh hai Cố, anh xem cái gì vậy?” Tiếu Lạc tò mò dựa sát qua.
”Nhắn tin cùng đồng nghiệp đổi ca.” Cố Nhiên lập tức thu điện thoại lại, đề phòng nhìn Tiếu Lạc.
Cố Tương thấy một màn như vậy, lập tức ho khan hai tiếng: “Anh, ngày đó em nói chuyện cùng anh, anh đã giúp em hỏi chưa?”
”A? A...!” Cố Nhiên lập tức làm bộ như bận rộn quay sang tán gẫu cùng Cố Tương.
Hai người trò chuyện với nhau một chút đều là xoay quanh chủ đề về
bạn bè thân thiết khiến cho Tiếu Lạc bị gạt sang một bên, hoàn toàn
không có cơ hội chen miệng vào.
Cố Tương cười khéo liếc nhìn Cố Lạc một cái, lại tiếp tục cùng Cố Nhiên tán chuyện từ ông B sang bà A.
Hôm nay là lần đầu tiên cô gặp Tiếu Lạc, tuy nhìn hai chị em có chút
giống nhau, nhưng khí chất hoàn toàn trái ngược nhau. Tiếu Lạc để lộ ánh mắt khiến cho cô cực kỳ không thích. So ra, vẫn là chị dâu nhỏ đáng yêu hơn.
Bên kia, Cố Hoài Lễ cùng Chu Cầm theo sát Tiếu Bằng Trình nói chuyện.
”Ông Tiếu, bởi vì khúc mắc của Tiểu Mạc, chúng tôi vẫn không có chủ
động gặp mặt với hai vị. Thật xin lỗi vì đã thất lễ, hi vọng ông bà bỏ
qua cho.” Chu Cầm nhàn nhạt cười cười.
”Chuyện đã là quá khứ, chúng ta cũng không cần nhắc lại nữa.” Tiếu
Bằng Trình lập tức thành khẩn nói “Hai ông bà có thể không để ý, tôi mới là người thực sự nên cảm ơn.”
”Sau này sẽ là người một nhà rồi, chuyện cũ này cũng không cần nói ra nữa.” Cố Hoài Lễ khách khí nói.
”Đúng đúng đúng! Người một nhà! Tôi sẽ không đề cập tới nữa!” Tiếu Bằng Trình cao hứng gật đầu.