”Được! Tất cả đều nghe theo em!” Cố Mạc yêu thương hôn một chút lên khuôn mặt tái nhợt của Tiếu Nhiễm. Trước kia nếu anh vẫn luôn cảm thấy Tiếu Nhiễm là đứa bé tùy hứng thì hôm nay anh đã hoàn toàn thay đổi quan điểm. Tiếu Nhiễm tuy nhỏ, nhưng lại rất đúng mực.
Về đến nhà, Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm lên lâu, sau khi đặt cô lên giường, chỉnh điều hòa cao hơn một chút, liền đắp chăn kín cho cô rồi mới hỏi:“Muốn uống gì?”
”Ca cao nóng.” Tiếu Nhiễm yếu ớt nói. Bụng đau quá, cô nghĩ muốn uống một chút ca cao nóng.
”Được.” Cố Mạc đặt trên trán Tiếu Nhiễm một nụ hôn, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc Cố Mạc bưng ca cao trở về phòng khi đó, liền nghe thấy tiếng nước truyền đến từ trong WC, anh có chút đau lòng nhăn mày lại. Sau khi đem cốc ca cao nóng đặt lên bàn trà, anh liền đi tới cửa toilet, gõ gõ cửa:“Bé con, có đỡ chút nào không?”
”Chú, ôm em, em không còn sức nữa rồi.” Giọng nói Tiếu Nhiễm mang theo chút nức nở truyền qua cánh cửa.
Cố Mạc lập tức mở cửa, lo lắng chạy vào liền nhìn thấy hốc mắt Tiếu Nhiễm ầng ậc nước, bộ dáng yếu ớt chống đỡ mặt bàn, trái tim anh như bị ai bóp nghẹt. Cô vừa bị cảm mạo, lại sốt cao hai ngày không lui, thân thể làm sao có thể chịu đựng được?
Cố Mạc nhanh chóng chạy tới, ôm lấy Tiếu Nhiễm, phẫn hận nói: “Thật muốn giết chết mấy người đó!”
”Đừng. Bao nhiêu ân oán mà đã muốn giết người rồi? Em nôn hết những thứ trong bụng ra ngoài là tốt rồi.” Tiếu Nhiễm suy yếu dựa vào trước ngực Cố Mạc, nghe tiếng tim đập hữu lực của anh.
Cố Mạc ngồi ở trên ghế sofa, ôm Tiếu Nhiễm đến trên đùi, bưng cốc ca cao, tự mình đút cô uống hết.
”Thoải mái hơn rồi.” Tiếu Nhiễm cười cười dựa sát vào trong lòng Cố Mạc.
Cố Mạc không nói gì, chỉ là đau lòng ôm lấy Tiếu Nhiễm, nhẹ nhàng đong đưa giống như đang ru em bé vậy, vô cùng cẩn thận, sợ phá vỡ yên bình của cô.
Tiếu Nhiễm hưởng thụ sự ấm áp trong vòng tay Cố Mạc, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Toàn thân cô vô lực, bụng vẫn có chút không thoải mái. Giờ phút này dù chỉ một chút cô cũng không muốn động, chỉ nghĩ muốn làm tổ ở trong lòng anh như vậy. Cả đời cứ như vậy thì tốt rồi!
Không biết đã qua bao lâu, Cố Mạc liền nghe thấy
tiếng hít thở đều đều truyền đến từ trong ngực, anh liền lặng lẽ đứng dậy, ôm cô thật cẩn thận đi đến bên gường ngủ.
Cô dường như là bị hạ đường huyết, lại bị mất nước quá nhiều, không nên ăn đồ cứng. Cô bình thường thích ăn cháo gì nhỉ?
Cố Mạc lặng lẽ đi ra khỏi phòng, xuống lầu đi vào phòng bếp.
Mở tủ lạnh ra, lấy một quả táo rửa sạch, sau đó đặt vào trong lò nướng, thiết lập thời gian cùng nhiệt độ phù hợp xong liền lẩm bẩm:“Nhiệt quả táo không chỉ có tác dụng chữa khỏi bệnh tiêu chảy mà còn có thể bổ sung thêm Vitamin. Tạm được. Nấu cháo gì mới tốt đây? Jeimmy? Đậu đỏ? Gạo kê? Cháo gạo kê có thể dễ dàng tiêu hóa. Liền làm cháo gạo kê củ từ đi. Không biết nha đầu này có thích không nữa”
Chờ anh nấu xong cháo đã là một giờ sau.Anh đặt quả táo vào trong đĩa, lại múc thêm một chén cháo gạo kê củ từ, đặt tất cả vào một cái khay giữ nhiệt sau đó bưng lên lầu.
Trở lại phòng, liền phát hiện ra Tiếu Nhiễm vẫn đang ngủ. Anh để cái khay lên bàn, tiện thể ngồi xuống bên giường, nhẹ tay khẽ vuốt gương mặt nhợt nhạt của cô.
Trải qua trận bệnh này, mặt cô lại càng nhỏ hơn rồi. Khuôn mặt chỉ cỡ bàn tay anh, đôi mắt to vương chút u buồn. Một Tiếu Nhiễm như vậy khiến anh cực kỳ đau lòng.
Mới nhìn thoáng qua cô bị đau ốm hành hạ mà đã đau lòng đến như vậy, thì làm sao anh có thể ngoan độc trả thù cô được?
Cũng là lúc anh nên buông xuống tất cả rồi.
Thời điểm Tiếu Nhiễm tỉnh lại, liền phát hiện ra Cố Mạc đang dựa vào đầu giường ôm lấy cô. Cô suy yếu ngồi thẳng người dậy, nghi hoặc hỏi:“Cố Mạc, mấy giờ rồi?”
”Tám giờ. Đói bụng không? Tới, anh đút em ăn một chút.” Cố Mạc vươn tay ra lấy bát cháo ở trên khay đến, có lẽ là do được đậy cẩn thận, nên cháo bên trong vẫn còn bốc hơi nóng.