“Mẹ, sao mẹ không ăn cơm?” Vương Giai Tuệ nhìn thấy mẹ làm cơm
xong, chưa ăn một miếng nào đã an vị trước máy tính làm việc, bỏ chạy
qua đó quan tâm hỏi.
“Mẹ không ăn được, con ăn đi, mẹ đi phân loại mấy cái sơ yếu lí lịch.” Lý Á Lệ nói xong, liền đăng ký thông báo tuyển dụng trên trang web, bắt đầu tìm kiếm công việc thích hợp cho mình.
“Mẹ sao mẹ lại chỉnh lý lịch?” Vương Giai Tuệ khẩn trương ngồi xuống trước mặt mẹ: “Chẳng lẽ mẹ bị khai trừ khỏi công ty rồi?”
“Mẹ không muốn làm nữa nên từ chức.” Lý Á Lệ vỗ tay con gái, ý bảo cô đi ăn cơm.
“Mẹ, có phải chồng của Tiếu Nhiễm đuổi việc mẹ không?” Vương Giai Tuệ tái
nhợt mặt hỏi. cô càng sợ cái đó hơn. Tiếu Nhiễm cũng quá ngoan độc, cô
chỉ khiến cho Tiếu Nhiễm gặp chút chuyện, Tiếu Nhiễm đã để chồng của cô
ta sa thải mẹ cô.
“Tiếu Nhiễm?” Lý Á Lệ nhớ tới trong
lời nói của Cố Mạc, nhíu mày một chút. Hóa ra vợ của Cố tổng quen với
con gái mình, xem ra không phải Cố tổng âm ngoan, mà là con gái của bà
thật sự đã trêu chọc người ta: “Con đã làm gì cô ấy?”
“Mẹ, con không biết chồng của nó là tổng tài của Mạc Y. Nếu biết, con chắc
chắn sẽ không giúp Hạ Minh giáo huấn cô ta, cho thuốc vào cơm của cô
ta.” Vương Giai Tuệ khóc xin lỗi mẹ: “Mẹ, đều là con không ngoan, hại mẹ bị đuổi việc.”
Lý Á Lệ ôm con gái vào trong lòng, dịu
dàng nói: “Biết sai là tốt rồi, dù sao cũng chỉ là một công việc, không
có thì mẹ tìm việc khác. Không sao đâu.”
Bà không nghĩ
tới con gái mình lại bỏ thuốc vào trong cơm của vợ Cố Mạc, chẳng lẽ Cố
tổng tức giận như vậy. gặp vào trên người ai thì mới không tức đây? Nếu
có người hạ thuốc vào con gái bà, bà cũng sẽ liều mạng với đối phương,
suy bụng ta ra bụng người, bà có thể hiểu được tâm tình của Cố Mạc, liền không hề oán hận nữa.
Công việc có thể
tìm được, cho
nên bà cũng không nỡ mắng con gái. Chính cô biết sai, về sau không phạm
phải là được. người trẻ tuổi, ai không từng có sai lầm?
“Mẹ, con đi cầu xin Tiếu Nhiễm, con nói xin lỗi với cô ấy, để cô ấy buông
tha cho con. Mạc Y phúc lợi tốt như vậy, từ chức thì khó tìm được công
việc nào tốt hơn.” Vương Giai Tuệ hối hận khóc nói.
Bởi
vì cô là con gái, ba liền ly hôn với mẹ. sau khi ly hôn, ba cũng không
để lại một phân tiền nuôi dưỡng nào. Mười mấy năm nay, đều là mẹ một
mình làm việc vất vả để nuôi cô. Tuy cuộc sống nghèo khó, nhưng hai
người cũng coi như vui vẻ. bởi vì sống nương tựa lẫn nhau, cho nên tình
cảm mẹ con cũng sâu sắc hơn những gia đình bình thường.
Cô không thể hại mẹ bị bỏ dở công việc.
“Mẹ thử xem đi. Cố Tổng phát lương ba tháng, đủ cho chúng ta duy trì một
thời gian ngắn.” Lý Á Lệ không đành lòng trách con gái, vỗ tay cô cười
nói.
“Có thể duy trì bao lâu? Nếu không tìm được công
việc, chúng ta cũng không thể trả nổi tiền thuê nhà. Mẹ đều là con hại
mẹ.” Vương Giai Tuệ nằm úp sấp trong lòng mẹ, thương tâm khóc lớn.
“Đừng lo lắn, công việc tốt nhiều lắm.” Lý Á Lệ vừa lau nước mắt cho con gái, vừa nói.
“Mẹ, bọn họ! Con phải tìm Tiếu Nhiễm!” Vương Giai Tuệ đứng lên, dùng sức lau mặt, vội vàng chạy đi.
“Giai Tuệ!” Lý Á Lệ đứng dậy, thay giày đuổi theo, đã không nhìn thấy bóng dáng của con gái ở đâu.
Bà nhanh tay khóa cửa, hoang mang rối loạn đuổi theo.
Vương Giai Tuệ vừa chạy vừa khóc.