Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Bởi vì ghen tị


trước sau

“Cô gái kia nói tên là Vương Giai Tuệ!”“Vương Giai Tuệ?” Tiếu Nhiễm nhếch miệng cười trào phúng.

Nhanh như thế đã đến rồi?

Xem ra cô đã đánh trúng điểm yêu của Vương Giai Tuệ.

”Đi cùng cô gái đó còn có một vị phu nhân nói là mẹ của cô ấy!” Bảo vệ khẩn trương thêm một câu.

Tiếu Nhiễm quay đầu liếc mắt nhìn Cố Mạc một cái, cười hỏi: “Anh muốn gặp hay không?”

Cố Mạc xoa đầu Tiếu Nhiễm, cưng chiều cười nhẹ: “Tùy em!”

”Em muốn thử xem hai mẹ con họ có bao nhiêu thành ý!” Tiếu Nhiễm quay đầu nói với bảo vệ, “Cho hai mẹ con họ vào!”

Sau khi bảo vệ rời đi, Tiếu Nhiễm ôm hông Cố Mạc, nói: “Cố Mạc, nếu biểu hiện của mẹ con họ thành khẩn thì anh để mẹ cô ta được phục chức đi! Em cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt. Bà ấy cũng là bà mẹ đơn thân, nuôi cô ta lớn cũng không dễ dàng!”

”Hiểu chuyện như vậy sao?” Cố Mạc hôn nhẹ lên đỉnh đầu Tiếu Nhiễm, cười vui vẻ.

”Em cũng không muốn tiếp tục bị người khác hại, cũng không ác độc! Tùy thuộc vào đối phương là ai thôi!” Tiếu Nhiễm nhăn mũi một chút.

”Như vậy là tốt! Thưởng phạt phân minh!” Cố Mạc vò rối tóc Tiếu Nhiễm.

Tiếu Nhiễm lập tức đẩy bàn tay to của Cố Mạc ra, bất mãn kháng nghị:“Anh làm rối tóc người ta như vậy bị người khác thấy còn tưởng rằng chúng ta vừa làm chuyện gì không thể cho người khác biết được đó!”

Cố Mạc bị lời của Tiếu Nhiễm chọc cười, càng xoa tóc Tiếu Nhiễm loạn hơn.

Khi Tiếu Nhiễm đang kháng nghị thì hai mẹ con Vương Giai Tuệ đẩy cửa vào.

Vương Giai Tuệ đứng ở cửa nhỏ giọng hô: “Tiếu Nhiễm!”

Lý Á Lệ nhìn thấy Cố Mạc, giọng cực kỳ áy náy, cùi người: “Cố tổng!”

Nghe giọng nói, Tiếu Nhiễm dừng vùng vẫy, đỏ mặt trừng mắt nhìn Cố Mạc một cái, nhanh chóng vuốt tóc lại, sau đó quay đầu nhìn Vương Giai Tuệ: “Vương Giai Tuệ, bạn tìm mình có việc gì?”

”Tiếu Nhiễm, mình tới xin lỗi bạn!” Vương Giai Tuệ thành khẩn nhìn Tiếu Nhiễm, khóe mắt liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm túc của Cố Mạc, trong lòng cô ta cảm thấy sợ hãi. Người đàn ông kia có một cảm giác không giận mà uy
khiến cho cô ta có áp lực rất lớn. Cô ta cảm thấy sợ hãi, đầu cúi thấp.

”Xin lỗi mình? Bạn làm gì có lỗi với mình sao?” Tiếu Nhiễm gảy tóc, kiêu ngạo nhìn Vương Giai Tuệ.

Vương Giai Tuệ đi lên trước một bước: “Tiếu Nhiễm, thực xin lỗi! Là mình cho thuốc xổ vào trong cơm trưa của bạn, hại bạn bị tiêu chảy!”

”Vì sao? Vương Giai Tuệ, bình thường hai chúng ta không thù không oán sao bạn muốn hại mình?” Tiếu Nhiễm nghiêm túc hỏi.

”Vì ghen tị!” Vương Giai Tuệ ngẩng đầu, nhìn Tiếu Nhiễm cực kỳ áy náy.

”Ghen tị?” Tiếu Nhiễm kinh ngạc nhìn Vương Giai Tuệ, “Chỉ vì ghen tị mà bạn đi hại người khác? Bạn không cảm thấy bản thân quá ác độc sao?”

”Thật xin lỗi, mình bị sự ghen tị làm cho mù quáng!” Vương Giai Tuệ hối hận nhắm mắt. Khi mở mắt ra trong đó có chứa chút nước. “Mình và mẹ nương tựa nhau mà sống nên cuộc sống cực kỳ gian khổ. Quần áo của mình chưa từng có cái nào quá 100 Tệ một món nhưng mà mỗi ngày bạn có thể mặc những bộ quần áo mấy vạn liền. Mình bị mất kiểm soát nên oán hận mới có thể gây ra việc ác độc như vậy. Tiếu Nhiễm, mình biết sai rồi. Nếu bạn còn tức giận, mình vẫn còn thuốc ở đây, mình có thể ở trước mặt bạn uống nó, gấp nhiều lần!”

Nói xong, Vương Giai Tuệ lấy từ trong túi một lọ thuốc.

Tiếu Nhiễm lạnh mặt nói với bảo vệ: “Chú Lưu, rót ly nước đi!”

Cô muốn nhìn xem rốt cuộc Vương Giai Tuệ hối hận thật hay chỉ diễn trò mà thôi!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện