Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Tim đập


trước sau

“Vương Giai Tuệ, thuốc là mình đưa cho cậu, nhưng sao mình biết được cậu lấy thuốc đi hại người? Tự cậu đưa cho Tiếu Nhiễm lại hắt nước bẩn lên người mình sao!” Hạ Minh liều chết không chịu thừa nhận.

“Hạ Minh, có gan dám làm dám nhận. Lại nói chuyện nhận sai này, Tiếu Nhiễm sẽ không so đo với chúng ta!” Vương Giai Tuệ cười nói với Hạ Minh.

“Giai Tuệ, nếu như giải thích thì cũng cần thực tâm thành ý mới được. Chúng ta đừng ép Hạ Minh. Xin lỗi bị ép thì cũng không có ý gì. Mình biết là ai hại mình, thế là đủ rồi!” Tiếu Nhiễm nói xong, liền bắt đầu rời khói, đeo túi sách vào phòng học.

“Hạ Minh, cậu chết cũng không thừa nhận đối với chính cậu cũng không có gì hay. Lại nói, hai chúng ta đúng là có chỗ quá đáng. Cho tới giờ Tiếu Nhiễm chưa từng hại chúng ta, ngược lại là chúng ta hết lần này đến lần khác trêu chọc cô ấy. Cậu nói lời xin lỗi đi.” Vương Giai Tuệ thành khẩn khuyên nhủ: “Chồng của Tiếu Nhiễm là Cố Mạc.”

Lúc này, Ninh Hạo đến trước mặt Hạ Minh nói: “Theo mình được biết, dượng của Cố Mạc là cục trưởng của WS, ba là viện trưởng viện XX, hẠ Minh. Nếu cậu có thể nhận sai, việc ba cậu nhận tiền, lấy tiền boa từ thuốc kiểu gì sớm muộn cũng bị tra ra.”

“Cậu... làm sao cậu biết?” Hạ Minh khẩn trương nhìn Ninh Hạo.

“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.” Ninh Hạo lạnh lùng nở nụ cười.

Vương Giai Tuệ túm lấy Hạ Minh, thật sự nói: “Cậu đã quên, Ninh Hạo là con trai của tỉnh trưởng.

Hạ Minh buồn bực mím môi.

Vì sao mọi người đều có gia thế như vậy?

“Hạ Minh, lần này đúng là lỗi của chúng ta. Chỉ cần cậu thành tâm giải thích, Tiếu Nhiễm sẽ tha thứ cho cậu. Về sau, mọi người là bạn học tốt.” Vương Giai Tuệ suy bụng ra ra bụng người khuyên can Hạ Minh, hi vọng cô có thể quay đầu.

“Vĩnh viễn không thể!” Hạ Minh nhìn thoáng qua Ninh Hạo, ánh mắt hàm chứa phẫn nộ chạy đi.

Vương Giai Tuệ cau mày, bất đắc dĩ thở dài. Xem dáng vẻ này của Hạ Minh, cho dù cô có giải thích cũng không thể có khả năng Hạ Minh nhận ra lỗi, về sau sợ là lại tiếp tục làm thương tổn Tiếu
Nhiễm. Cô nhớ tới nhiệm vụ của Cố Mạc giao cho mình, lập tức sinh lòng cảnh giác. Cô xác định người đầu tiên phải đề phòng chính là Hạ Minh.

“Vương Giai Tuệ, Tiếu Nhiễm là cô gái lương thiện, nhưng không có nghĩa là cô ấy dễ bị bắt nạt. Vì chính cậu, không cần nói với Hạ Minh nữa.” Ninh Hạo nói xong, đi lướt qua, đến phòng học.

“Lớp trưởng, mình không thế nữa.” Vương Giai Tuệ đem hai tay làm thành hình chiếc loa, nói với bóng lưng của Ninh Hạo: “Mình sẽ không làm bạn với Hạ Minh nữa.”

Ninh Hạo quay đầu lại, cười cười với Vương Giai Tuệ.

Vương Giai Tuệ cảm giác ngực mình bắt đầu đập bùm bùm, lớp trưởng là bạch mã hoàng tử, vậy mà lại cười với cô.

Cô đang nằm mơ đi?

Tuy cô chỉ thần tượng Ninh Hạo, cho tới bây giờ đều không nghĩ sẽ thích anh.

Ninh Hạo ngồi xuống bên cạnh Tiếu Nhiễm vừa thu dọn sách vở, vừa hỏi: “Tiêu tan hiềm khích trước kia với Vương Giai Tuệ rồi hả?”

“Lớp trưởng, sao cậu biết?” Tiếu Nhiễm cười hỏi.

“Thái độ của Vương Giai Tuệ.” Ninh Hạo dịu dàng cười.

“Cô ấy thật tâm biết sai, có ý sửa đổi. Cho nên mình tha thứ cho cô ấy rồi. Ba cô ấy vậy mà vì cô ấy là con gái mà ly hôn với mẹ cô ấy. Ngẫm lại, thật ra cô ấy rất đáng thương, bất đồng với Hạ Minh.” Tiếu Nhiễm nhớ tới ngày hôm qua nói chuyện phiếm với Vương Giai Tuệ, khi đó cô ấy rất hiểu biết, trong lòng liền có một loại cảm giác chua xót. Trên thế giới này sao lại có người ba ngoan độc như vậy, vậy mà chỉ cần con trai không cần con gái, có thể ngoan độc quyết tâm vứt bỏ con gái vừa sinh ra.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện