“Em có thể đi! Nhưng lát nữa có thể phải làm một bản kiểm điểm ngắn trước cả lớp!” Cô Vương xua tay cho Vương Giai Tuệ đi về.”Em biết rồi ạ!” Vương Giai Tuệ cảm kích, cúi đầu, “Em chào cô, em về lớp ạ!”
Thấy Vương Giai Tuệ có thể rời đi, Hạ Minh Minh càng tức giận: “Thưa cô, sao cô không phạt người hạ thuốc mà chỉ phạt mỗi em?”
”Bởi vì em ấy đã nhận lỗi lầm và Tiếu Nhiễm đã tha thứ cho em ấy. Thái độ
của em sẽ quyết định hình phạt như thế nào!” Cô Vương nghiêm mặt nhìn Hạ Minh Minh.
”Em cùng lắm chỉ là người đi cùng thôi, ngay cả đồng
phạm cũng không được tính!” Hạ Minh Minh mạnh mẽ cãi lại, không chịu
nhận ái.
Vụ bỏ thuốc kia do Vương Giai Tuệ là chủ mưu hay chủ động bỏ thuốc thì trách nhiệm của cô ta không phải lớn hơn cô sao?
”Đúng thế! Trước kia cô cực kỳ tín nhiệm em, thông minh, tháo vát trong việc
lớp, thành tích học tập cũng trong top 50. Tại sao em lại thích gây
chuyện hả?” Cô Vương mang bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép bắt
Hạ Minh Minh viết một bản kiểm điểm dài hơn ba trăm chữ.
Hạ Minh Minh không cam lòng đưa bản kiểm điểm cho cô giáo: “Em có thể về lớp chưa ạ?”
Cô Vương cầm bản kiểm điểm, đọc sơ một lần, đập mạnh bản kiểm điểm lên bàn: “Không đủ thành khẩn! Viết lại!”
Hạ Minh Minh tức giận. Đây là cô giáo cố tình làm khó cho cô ta mà.
Yêu cầu cô ta viết thành khẩn như thế nào nữa đây?
Chẳng lẽ câu nào cũng viết, “Thật xin lỗi, tôi sai rồi sao?”
”Tôi phải lên lớp, em ở đây từ từ nghiên cứu đi!” Cô Vương nói xong, cầm giáo án rời đi.
Hạ Minh Minh thấy trong văn phòng có các thầy cô khác càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Cũng bởi vì Tiếu Nhiễm nên cô ta mới trở thành mục tiêu của mọi người.
——
Trong giờ sinh hoạt lớp, cô Vương lên tiếng nói mọi người nên cố gắng học
tập, đoàn kết, yêu thương lẫn nhau sau đó gọi Vương Giai Tuệ lên làm bản kiểm điểm.
Vương Giai Tuệ thành khẩn nói: “Bởi vì mình ghen tị
với Tiếu Nhiễm cho nên cùng thông đồng với Hạ Minh Minh bỏ thuốc xổ hại
Tiếu Nhiễm khiến bạn ấy đau bụng cả một ngày. Nhưng mà Tiếu Nhiễm lại
cực kỳ lương thiện tha thứ cho mình. Mình cực kỳ hối hận cũng
cực kỳ tự
trách. Hi vọng mọi người không học theo mình!”
Nói xong, cô ấy khom lưng thật thấp với các bạn trong lớp.
”Bạn học Vương Giai Tuệ tuy giải thích ngắn gọn nhưng từng câu từng chữ đều
thể hiện sự hối hận và tự trách. Chúng ta cho bạn ấy một tràng pháo
tay!” Cô Vương chủ động vỗ tay. Mấy chục giây sau, cô Vương mới bảo mọi
người im lặng: “Tiếp theo, mời bạn học Hạ Minh Minh lên đọc bản kiểm
điểm!”
Hạ Minh Minh cắn chặt răng, cầm bản kiểm điểm đứng lên bục giảng, bắt đầu đọc lên.
Bản kiểm điểm dài 300 chữ không dài cũng không ngắn. Hạ Minh Minh đứng ở trên bục, dưới bục giảng có một số bạn học lại ngủ.
Rất không dễ dàng đọc xong bản kiểm điểm đó, Hạ Minh Minh nhìn về phía Tiếu Nhiễm. Thấy đối phương đang nở nụ cười, vẻ mặt giống như xem cô ta diễn trò khiến Hạ Minh Minh bốc hỏa không có nơi bộc phát.
Hôm nay cô ta đã chịu khuất nhục như vậy nhưng ngày mai cô ta sẽ trả lại gấp bội!
Cô ta thầm nghiến răng nghiến lợi.
”Bạn học Tiếu Nhiễm, em có hài lòng về bản kiểm điểm của bạn học Hạ Minh Minh không?” Cô Vương hỏi lại.
”Em đã tha thứ cho Giai Tuệ rồi ạ. Còn bạn học Hạ tuy không thật lòng xin
lỗi nhưng cũng đủ dài. Em cũng không phải là người chỉ biết bắt lỗi của
người khác. Cô Vương, nên bỏ qua đi ạ!” Tiếu Nhiễm cười khẽ nói.
”Các em thây bạn học Tiếu Nhiễm là người bị hại nhưng lại biết bao dung! Mọi người phải học tập bạn học Tiếu Nhiễm!” Cô Vương lại vỗ tay đầu tiên.“Còn bạn học Hạ Minh Minh, thái độ của em chưa đủ thành khẩn. Hi vọng
sau này có thể thật sự nhận biết bản thân mình sai, biết hối lối sửa
sai!”