“Không nỡ. Nếu có thể bỏ được, tập đoàn Bằng Trình sớm đã phá sản rồi!” Cố Mạc ôm sát Tiếu Nhiễm, áp trán lên trán cô thì thầm.Anh đã từng đối với tập đoàn bằng Trình hận thấu xương, dùng hết tất cả mọi thủ đoạn để chèn ép đối phương. Nhưng sau khi biết chân tướng, anh lại
không nỡ dùng thủ đoạn đối phó với Tiếu Bằng Trình để đối phó với Tiếu
Nhiễm. Lúc lạnh lúc nóng không phải là tính cách của anh, mà là vì tâm
anh lúc đó đang giãy giụa. Anh nghĩ muốn trả thù cô, nhưng chung quy lại vẫn không thể ngoan độc xuống tay. Có lẽ ngay từ lúc đầu, anh với cô đã có duyên phận rồi.
”Không thể tin được mị lực của em lại lớn như vậy.” Tiếu Nhiễm ha ha cười hai tiếng.
”Phải! Ba em là Gia Cát Lượng tái thế, tất cả kế hoạch của anh đều nằm trong
dự liệu của ông ấy!” Cố Mạc không cam lòng nói, “Ông ấy biết trước rằng
con gái bảo bối của ông ấy có thể mê hoặc anh.”
”Kia cũng là vì em đáng yêu a!” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo cười nói.”Ba em không phải liệu sự như thần, chỉ là ông ấy quá hiểu em.”
”Nào có giống?” Cố Mạc trái phải tìm kiếm, cố nén cười.
Tiếu Nhiễm bất mãn trừng mắt nhìn Cố Mạc: “Cố Mạc, anh dám đùa giỡn em? Đêm nay em muốn bãi công!”
”Bãi công?” Cố Mạc sửng sốt một phen. Sau khi ý thức được Tiếu Nhiễm nói gì, lập tức bá đạo nói, “Khỏi cần nghĩ đến!”
Tiếu Nhiễm nhảy xuống từ trên đùi Cố Mạc, ôm sách vở liền chạy về phòng ngủ, ngay lúc Cố Mạc sắp xông vào liền đóng sầm cửa lại.
”Bé con, mở cửa!” Cố Mạc dùng sức gõ cửa.
”Hôm nay bãi công! Mời tìm chỗ khác ngủ!” Tiếu Nhiễm cười nói.
Cố Mạc đứng ở ngoài cửa, nhíu mày.
Anh ở chính nhà mình liền bị bà xã của mình không cho vào phòng, chẳng may
mà bị Cố Nhiên biết còn không để cho tên kia cười thối mặt ra sao?
”Em không mở cửa, tự anh mở!” Cố Mạc cao giọng nói.
”Có bản lĩnh thì anh liền mở!” Tiếu Nhiễm đứng ở bên cạnh cửa, trong tay
cầm một chuỗi chìa khóa dự phòng. Cô vừa mới thừa dịp lúc anh không chú ý mà lấy trộm chìa khóa, cho nên mới dám không kiêng nể gì mà chơi trò
bãi công với anh.
Cố Mạc tìm trong túi không thấy chìa khóa mở cửa, liền không hờn không giận mím môi mỏng.
Xem ra đêm nay thật phải ngủ ngoài phòng khách rồi.
Anh trở lại
phòng làm việc, đeo kính mắt, mở ra Laptop bắt đầu làm việc.
Hai giờ sau, trước cửa phòng làm việc liền có một cái bóng lén lút.
Tiếu Nhiễm thò đầu vào trong phòng làm việc, liền phát hiện ra Cố Mạc đang
bận rộn làm việc. Tuy anh chỉ mặc quần áo ở nhà, nhưng phong độ thì
không hề giảm sút. Chiếc kính đen kia nếu là người thường đeo vào liền
trở nên tầm thường, nhưng anh đeo vào lại có một cảm giác khác lạ, chẳng những không xấu ngược lại còn làm cho anh thêm đẹp trai hơn. Nghiêm
cẩn, lạnh lùng, giác, gọng kính màu đen mang đến cho anh một loại cảm
giác thần bí.
Cô thò đầu vào liền nhìn đến ngây ngốc.
”Lén lút làm cái gì? Vào đây!” Cố Mạc lạnh lùng nói.
”Cố Mạc, sắp 12 giờ rồi. Anh không định đi ngủ sao?” Tiếu Nhiễm nháy mắt, đau lòng quan tâm.
”Mới vừa rồi là ai nhẫn tâm đuổi anh ra ngoài?” Cố Mạc cũng không ngẩng đầu, lạnh lùng hừ một tiếng.
Tiếu Nhiễm cho rằng Cố Mạc tức giận, lập tức chạy tới, một bên ôm cánh tay
anh, một bên dỗ dành nói: “Người ta kia chỉ là nói đùa anh thôi. Ai bảo
anh quấy nhiễu không cho em làm bài tập?!”
”Không có anh, em có thể làm xong bài?” Cố Mạc kiêu ngạo nhìn Tiếu Nhiễm liếc mắt một cái.
”Có thể a! Em có trợ thủ.” Tiếu Nhiễm thần bí cười nói.
”Ninh Hạo?” Trực giác liền nói cho Cố Mạc biết cô liên hệ với Ninh Hạo thông
qua internet, nên trong đầu anh liền có suy nghĩ này. Nghĩ đến đây,
trong lòng anh cực kỳ không thoải mái, thật muốn đánh nhau với Ninh Hạo
một trận.
”Là Bách Khoa!” Tiếu Nhiễm đảo cặp mắt trắng dã, khiêu
khích nói.”Chú, anh không biết internet bây giờ cực kỳ phát triển sao?
Em chỉ cần lên Bách Khoa toàn thư, vấn đề này liền được giải quyết.”