Editor: Chi Misaki
Lynda vừa thấy Tiếu Nhiễm đến, liền không tự giác được theo sát cô.
Luận dáng người, Tiếu Nhiễm cũng chẳng hơn cô là bao;
Luận về sắc đẹp, Tiếu Nhiễm tựa hồ còn không bằng cô.
Vì cái gì trong mắt Cố Mạc chỉ có Tiếu Nhiễm?
Cô gọi phục vụ đến, cầm lấy hai ly sâm banh, sau đó liền lắc lắc vòng eo gợi cảm tiến về phía Cố Mạc cùng Tiếu Nhiễm.
"Cố phu nhân, đã lâu không gặp."
Tiếu Nhiễm nhìn Lynda đưa ly sâm banh qua, liền hơi hất mày. Lynda đây là cùng cô hạ chiến thư? Đi đến liền muốn bức cô uống rượu!
Cô nhận lấy ly sâm banh, xinh đẹp cười nói: "Dì Lynda, Cheers!"
Cô vừa muốn uống hết ly sâm banh thì liền bị Cố Mạc đoạt lấy.
"Con nít thì uống rượu làm cái gì?" Cố Mạc lạnh lùng nói xong, liền đưa ly sâm banh cho người phục vụ, sau đó kéo Tiếu Nhiễm vào trong hội trường.
Lynda bi thương xoay người, quay lưng về phía mọi người lén lau giọt lệ nơi khóe mắt, sau đó ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Tình yêu của cô liền không có kết quả.
Cô rất rõ ràng, là chính cô không khống chế được trái tim mình.
"Waiter!" Gọi một người phục vụ đến, cô lấy đi một ly rượu đỏ, đương lúc cô muốn uống cạn, Trịnh Húc liền xuất hiện bên người cô.
"Lynda, hôm nay cũng không phải là ngày để uống rượu." Trịnh Húc bình tĩnh lấy đi ly rượu trên tay Lynda, nắm tay kéo cô qua sàn nhảy, "Theo tôi khiêu vũ."
"Vì sao?" Lynda nghi hoặc nhìn Trịnh Húc.
"Đêm nay em là người phụ nữ đẹp nhất." Trịnh Húc cười nhạt ôm lấy eo Lynda, mạnh mẽ kéo cô vào sàn nhảy.
Lynda thủy chung cũng không có tin tưởng nhìn vào đôi mắt anh.
Anh chưa có khen cô xinh đẹp bao giờ, hôm nay là có vấn đề gì đây?
Anh nói cô đên nay là người phụ nữ đẹp nhất? Đây là thật lòng sao??
Nếu cô là người đẹp nhất, vậy Tiếu Nhiễm đứng thứ mấy?
Cô quay đầu tìm kiếm bóng dáng Tiếu Nhiễm, liền phát hiện Cố Mạc đang dẫn cô ấy qua bên kia nói chuyện cùng với mấy cổ đông lớn trong công ty. Nhìn tới nụ cười xinh đẹp ngọt ngào trên khuôn mặt Tiếu Nhiễm, trong lòng của cô liền nổi lên chua xót.
"Chuyên tâm một chút!" Trịnh Húc xoay đầu Lynda lại, bắt cô phải nhìn anh.
"Anh xác thực là Trịnh Húc, không phải thế thân chứ?" Lynda nghi hoặc nhìn Trịnh Húc.
"Em thử sờ mặt tôi xem. Tôi không có đeo mặt nạ." Trịnh Húc nhàn nhạt cười nói.
Lynda bị Trịnh Húc
đùa cho khanh khách cười không ngừng, xinh đẹp quyến rũ dựa vào trong lòng anh"Trịnh Húc."
"Uh`m?" Trịnh Húc nhàn nhạt lên tiếng.
"Anh hẳn là không thích tôi chứ?" Lynda thông minh cười hỏi.
"Không biết. Tôi vừa mới kết thúc một đoạn tình cảm 10 lưu luyến, trái tim còn chưa đủ tự tin để mở ra lần nữa." Trịnh Húc thành thực trả lời, "Em rất đẹp, tôi phát hiện ra mình thực sự bị hấp dẫn."
"Tình cảm của anh mới kết thúc, nhưng tôi thì không hề có. Trịnh Húc, tôi yêu Cố Mạc năm năm." Lynda đau lòng chua xót nói.
Muốn cô đoạt tuyệt tình cảm, chỉ sợ là trong thời gian ngắn liền không có khả năng.
"Tôi biết. Tôi vẫn chưa yêu em. Nhưng chúng ta đều là những người từng bị tổn thương, không ngại thì thử một lần." Trịnh Húc bình tĩnh đề nghị."Chấp nhất một phần tình cảm không thuộc về mình, là cố chấp, cũng là ngu ngốc. Em thông minh như vậy, đừng nên cố chấp."
"Anh nói tựa hồ có chút đạo lý." Lynda từ trong lòng Trịnh Húc nhìn về phía Cố Mạc. Mặc kệ lúc nào Cố Mạc vẫn luôn là tiêu điểm trong đám đông, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Chỉ có điều đây không phải là thứ mà cô có thể với tới.
Tiết tấu âm nhạc đột nhiên biến đổi, Trịnh Húc bắt lấy bàn tay của Lynda, một bên đong đưa nói: "Khiêu vũ đi! Để cho Cố tổng biết người phụ nữ ở bên anh ấy có bao nhiêu xinh đẹp, để cho anh ấy phải thấy hối hận!"
Lynda cuồng ngạo hất một bên tóc quăn, cùng Trịnh Húc phối hợp một cách hoàn mỹ.
Ánh mắt toàn trường đều nhìn về phía hai người bọn họ.
Tiếu Nhiễm nhìn thấy một Lynda cuồng dã như vậy, trong lòng liền có chút thất bại.
Cô vĩnh viễn cũng không có khả năng xinh đẹp được như vậy.