Editor: Xẩm Xẩm
Tiếu Nhiễm vừa lau tóc vừa đi ra
khỏi phòng tắm, nhìn thấy Cố Mạc đang dựa vào đầu giường xem điện thoại, đi qua dựa vào trong lòng anh: “Chú, cảm ơn anh.”
“Sao thế.” Cố Mạc nhàn nhạt nở nụ cười một cái: “Em không muốn ba em phá sản, anh sẽ giúp ông ấy.”
“Em biết là anh làm vì em.” Tiếu Nhiễm cảm động chớp tròng mắt.
Cố Mạc vậy mà có thể đặt thù hận xuống, chủ động đề xuất trợ giúp ba, cô không thể tưởng tượng được.
“Anh là vì muốn có nhiều người cùng giúp đỡ anh nuôi dưỡng con sâu gạo như em.” Cố Mạc nhéo má Tiếu Nhiễm, cười nói.
“Anh trốn không thoát trách nhiệm đâu! Gả con gái ra ngoài như tạt nước ra
ngoài! Em đã không thể để ba nuôi nữa! Tất nhiên anh phải phụ trách nuôi dưỡng em rồi!” Tiếu Nhiễm khí phách ra lệnh.
Cố Mạc cười, nhẹ nhàng lau tóc cho cô: “Có thể nuôi được, anh muốn còn không được!”
Tiếu Nhiễm cười rất vui vẻ.
Cố Mạc nâng cằm cô lên, cúi đầu, hôn lên môi cô, hút vào một chút hương
thơm. Trái tim lại vì phản ứng ngây ngô của cô mà mê muội.
Tuy không phải lần đầu tiên qua đêm trong phòng cô, nhưng là lần đầu tiên
anh quang minh chính đại vào ở đây. Trong lòng anh có loại cảm giác kích thích đang không ngừng bành trướng.
Anh cởi áo somi và quần dài, sau đó áp lên người cô, đặt nụ hôn lên người cô.
Lần trước, anh lén lút xông tới, e sợ bị ai đó phát hiện ra, tự nhiên có
một loại kích thích. Mà bây giờ, anh quang minh chính đại vào ở, tuy ít
kích thích, nhưng có thể tùy tâm sở dục muốn cô, cho nên trái tim càng
thêm vui sướng.
Cả một đêm, anh làm đủ trò trên người cô, mãi đến khi cô cầu xin tha thứ mới bằng lòng buông tha cho cô, để cô đi vào giấc ngủ.
Tiếu Nhiễm gắt gao ôm lấy eo của anh, ghé vào trên người anh, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Có lẽ là do ôm anh đi ngủ đã thành thói quen, nếu không ôm anh, cô sẽ cảm thấy vô cùng không quen, thậm chí mất ngủ.,
Cố Mạc hôn lên đỉnh đầu cô một cái, âm thanh khàn khàn nói: “Ngủ đi!”
Ngày hôm sau,
tiếu Nhiễm đã tỉnh lại, nhìn thấy vị trí bên cạnh trống không. Cô lập tức ngồi dậy, khoác áo ngủ màu hồng lên người, chạy xuống lầu
tìm Cố Mạc.
ở trong hoa viên, cô thấy anh đang chạy bộ, mới hạ lòng xuống: “Sao anh rời giường sớm thế?”
“Không ngủ được, đơn giản ra ngoài chạy bộ. Sao em mặc ít như vậy?” Cố Mạc đã
chạy tới, nhìn thấy cô mặc phong phanh, lập tức cởi áo khoác cho cô, ôm
cô vào nhà.
“Em nghĩ không thấy anh nữa.” Tiếu Nhiễm đem sự khủng hoảng trong lòng mình nói ra.
“Em ở trog này, anh có thể chạy đi đâu>?” Cố Mạc cưng chiều xoa đỉnh đầu cô.
Đời này chắc là anh không thể rời xa cô mất rồi.
Nếu nói cô là một đóa hoa hướng dương, anh nguyện ý làm mặt trời đi theo
cô, cung cấp nuôi dưỡng cô, chiếu rọi cô, để cho cô vui vẻ.
“Cố Mạc, không dám rồi. Cho dù chuyện gì xảy ra, cũng không được bỏ em lại.” Tiếu Nhiễm đột nhiên có chút run rẩy.
Vừa rồi thấy vị trí bên cạnh trống không, cô liền luống cuống, cô sợ về sau sẽ không thấy anh nữa.
Bọn họ có chút thần kinh rồi.
Cố Mạc cưng chiều cô như vậy, làm soa có thể vứt bỏ cô?
“Hẳn không! Anh già như vậy, còn sợ em không cần anh!” Cố Mạc nhéo khuôn mặt cô, cười nói.
“Anh mới không già! Anh là đẹp trai nhất, có mị lực nhất!” Tiếu Nhiễm ôm eo anh, sùng bái nhìn anh.
Cố Mạc bế cô lên, âm thanh khàn đục nói: “Nha đầu, anh muốn em!”
“Hiện giờ?” Tiếu Nhiễm lập tức đỏ mặt.
Tối hôm qua anh muốn cô cả một đêm, còn chưa đủ sao?
“Em có biết, đàn ông buổi sáng rời giường đều...” Cố Mạc dán lên bên tai cô, nói hai chữ, làm mặt cô càng đỏ hơn.