Editor: Nhã Y Đình
Cố Mạc cũng không lái xe, mà đi bộ từ nhà đến, qua hai ngã tư là đến Tưởng Trạch.
Bảo vệ thấy anh thì lập tức mở cửa.
Cố Mạc đi vào biệt thự, đột nhiên có cảm giác không đúng lấm.
Anh đi vào trong, nhìn xung quanh rốt cuộc cũng biết chỗ nào không thích hợp.
Một vườn hoa hoang vắng, lúc trước đã mọc đầy cỏ dại, giờ đây đã được cắt tỉa sạch sẽ. Không còn thấy cỏ dại, cây sồi xanh cũng được cắt tỉa
cành.
Có ai đến quét dọn vườn hoa sao?
Khi thấy bác sĩ Vương, anh mới tò mò hỏi han.
”Nhìn cả vườn hoa đầy cỏ dại quá ảm đạm cho nên tôi mới tìm người sửa sang lại một chút!” Bác sĩ Vương nhớ lại Tiếu Nhiễm đã dặn dò, mới nhẹ
nhàng trả lời.
”Cảm ơn ông!” Cố Mạc lạnh nhạt nói với bác sĩ Vương, “Tình trạng của bác gái thế nào rồi?”
”Gần đây đã ổn định hơn nhiều! Nhưng thỉnh thoảng vẫn hơi thất
thường!” Bác sĩ Vương cẩn thận nói tình trạng của bà Tưởng cho Cố Mạc
nghe.
”Tôi đi thăm bác ấy!” Cố Mạc tạm biệt bác sĩ Vương, đi lên lầu.
Khi anh nhìn thấy một người phụ nữ búi tóc sau gáy thì hơi thất thần một chút.
Nhìn thấy dáng vẻ này, bệnh của bác Tưởng chắc đã tốt hơn rất nhiều
rồi, đã quan tâm tới cách ăn mặc của mình hơn, không để đầu tóc rối bù
nữa!
”Con giấu Tiểu Nhiên của ta ở đâu?” Bà Tưởng ngẩng đầu, vừa thấy
người đến là Cố Mạc thì bổ nhào qua, mất bình tĩnh hỏi: “Nói cho ta biết đi!”
Nghe bác gái nhắc tới Tưởng Y Nhiên, trái tim Cố Mạc đau đớn giống như bị kim châm.
Tưởng Y Nhiên đã chết hơn năm năm vậy mà bác gái vẫn nhớ thương không thể quên cô ấy.
”Bác gái, chúng ta ra ngoài một chút đi!” Cố Mạc đỡ cánh tay của bà Tưởng, quan tâm nói.
”Không thấy Tiểu Nhiên đâu cả! Ta đi tìm khắp nơi cũng không tìm thấy nó!” Bà Tưởng lo lắng nói, “Mạc Mạc, con giúp ta tìm Tiểu Nhiên đi!”
”Bác gái, bác nhận ra con sao?” Cố Mạc kinh ngạc hỏi lại.
Năm năm rồi, bà Tưởng chưa bao giờ minh mẫn nói ra tên anh như vậy.
”Con là Tiểu Mạc! Sao vậy? Bác không nên nhận ra con sao?” Bà Tưởng nghi ngờ nhìn Cố Mạc.
”Nên chứ! Nên chứ!” Cố Mạc kích động gật đầu.
”Tại sao Tiểu Nhiên không đến
cùng với con?” Bà Tưởng bồn chồn hỏi.
Cố Mạc hít sâu một hơi, tự nhủ rằng lời nói dối thiện chí của anh sẽ
giúp bệnh tình bà Tưởng tốt hơn, “Bác gái, Tiểu Nhiên đến một thành phố
khác, trong khoảng thời gian ngắn, cô ấy không thể về được!”
”Thành phố khác? Rất xa sao?” Bà Tưởng lúng túng hỏi.
”Đúng vậy!” Cố Mạc thở dài một hơi, “Bác gái, chúng ta đi dạo đi!”
”Bác muốn đến thành phố đó tìm Tiểu Nhiên!” Bà Tưởng nói thật, “Tiểu Mạc, con nói cho bác biết thành phố đó ở đâu đi!”
”Một thành phố hẻo lánh, không có nhiều phương tiện để đến đó!” Cố Mạc vừa đỡ bà Tưởng xuống lầu, vừa giải thích!
Vườn hoa được sửa sang lai cực kỳ thoải mái khác hẳn với sự thê lương hồi xưa.
Cố Mạc đứng trong vườn hoa, nhớ tới hình ảnh lúc nhỏ vẫn chơi đùa với Tưởng Y Nhiên ở đây, trái tim không khỏi càng lúc càng đau đớn.
”Bác gái, con sắp kết hôn!” Cố Mạc nói thật với bà Tưởng.
Anh cảm thấy việc sắp kết hôn nhất định phải nói rõ với bà Tưởng, anh không thể dấu giếm.
”Con sắp kết hôn với Tiểu Nhiên sao?” Bà Tưởng có chút hưng phấn.
”Không phải cô ấy! Bác gái, Tiểu Nhiên đã đến mội nơi mà chúng ta
không thể đến được. Con cũng muốn không phải cô ấy thì không cưới nhưng
con không thể khống chế, con đã thay lòng, yêu người khác. Con không thể tuân thủ lời hứa, sống cô đơn một mình cả đời này!” Lúc nói những lời
này, Cố Mạc cực kỳ tự trách.
”Không phải Tiểu Nhiên? Vậy là ai?” Bà Tưởng tức giận đẩy Cố Mạc ra.