Editor: Nhã Y Đình
Lúc mấy người Tiếu Nhiễm hưởng thụ thức ăn ngon thì Tiếu Lạc đang phát giận ở nhà.
”Đưa hết tất cả ra ngoài, con không ăn!” Tiếu Lạc vỗ giường, bất mãn rống to.
Cô ta không nghĩ tới khổ nhục kế không thành lại còn tự hại mình bị vỡ xương mắt cá phải bó thạch cao.
”Mẹ cũng không tin khả năng của Cố Nhiên! Mai mẹ đưa con đến bệnh
viện XX khám lại!” Dương Nguyệt Quyên đuổi người giúp việc đi, bưng bữa
tối ngồi trên giường con gái, để khay lên bàn nhỏ, “Con đừng tức giận,
ăn đi nào!”
”Ngày mai, mẹ đến bệnh viện lấy báo cáo bệnh án của con!” Tiếu Lạc kiềm chế, tỉnh táo nói.
Buổi sáng chụp xong X – Quang, Cố Nhiên nói xương mắt cá chân của cô
ta bị vỡ, không để cô kịp phản ứng thì đã bị bó một lớp thạch cao thật
dày. Căn bản chân cô ta cũng không quá đau, hiện tại lại bị bó một lớp
thạch cao dày như vậy khiến cô ta cực kỳ khó chịu. Không biết Cố Nhiên
có phải cố ý lừa cô ta hay không.
Nếu trên bệnh án ghi chân cô ta không có vấn đề gì thì tuyệt đối cô ta sẽ không bỏ qua cho Cố Nhiên.
”Được, ngày mai mới có kết quả bệnh án! Sáng sớm mai mẹ sẽ qua lấy!” Dương Nguyệt Quyên gật gật đầu.
Ngày hôm sau, khi Dương Nguyệt Quyên đến quầy lễ tân bệnh viện lấy
kết quả, nhân viên trực nói cho bà ta biết vì máy móc gặp trục trặc nên
kết quả kiểm tra của Tiếu Lạc bị mất, không có cách nào khác là lấy kết
quả mà vị bác sĩ đã đến nhà khám. Nhân viên nói rằng sẽ chủ động bồi
thường gấp hai lần phí khám.
Dương Nguyệt Quyên cãi nhau với nhân viên hồi lâu, tức giận thiếu
chút nữa đập bể quầy. Cuối cùng, nhiều người xung quanh khuyên bảo nên
bà ta mới cầm tiền rời đi.
”Thực là quá đáng! Khô hết cả họng!” Bà ta buồn bực đi ra khỏi bệnh viện.
Cố Nhiên thấy Dương Nguyệt Quyên đi rồi mới lặng lẽ đến quầy, nói cảm ơn với nhân viên trực.
”Bác sĩ Cố, đó là tiền của anh mà, sao anh lại cảm ơn tôi chứ?” Nhân
viên trực ban sùng bái nhìn khuôn mặt tuấn dật phi phàm của Cố Nhiên.
”Giữa trưa mời cô ăn cơm!” Cố Nhiên nói xong vội vàng quay trở lại phòng khám, mắt đầu một ngày bận rộn.
Lúc Tiếu Lạc nghe mẹ nói máy móc gặp sự cố không thể có kết quả kiểm
tra, có cảm giác bản thân bị hố. Cô ta căm tức siết chặt nắm đấm, có
chút phẫn nộ, thật sự muốn đi
tìm Cố Nhiên hỏi cho ra lẽ. Nhưng chân vừa chạm đất, vì đi lại không tiện nên cô ta té ngã xuống đất.
”Tiếu Nhiễm đáng chết!” Tiếu Lạc dồn tất cả tức giận đổ lên đầu Tiếu Nhiễm.
”Đáng lẽ mẹ không nên để Cố Mạc nhờ em trai cậu ta đến khám cho con!” Dương Nguyệt Quyên vừa tự trách, vừa nâng Tiếu Lạc dậy, “Mẹ đưa con đến bệnh viện khcas kiểm tra lại!”
”Mẹ chỉ cần mang phim chụp X – Quang hôm qua của con là được, chúng
ta nhìn không hiểu nhưng chắc chắn có người hiểu!” Tiếu Lạc âm ngoan
nói.
”Sao mẹ lại quên mất nhỉ? Máy móc ở bệnh viện trục trặc mất kết quả
khám nhưng trong tay chúng ta có phim chụp X – Quang mà! Đây là chứng cớ Cố Nhiên hai người!” Dương Nguyệt Quyên lập tức cặp mắt cũng không thật sự to, cười lạnh.
”Đúng!” Tiếu Lạc đồng ý gật đầu một cái.
Dương Nguyệt Quyên dẫn Tiếu Lạc đến một bệnh viện khác, bác sĩ nói
nhìn trong phim X – Quang thì không gặp vấn đề quá lớn, chỉ bị nứt xương nhẹ thôi!
”Có cần phải bó thạch cao không?” Tiếu Lạc quan tâm nhất là vấn đề này.
”Nứt xương nhẹ như vậy thì có thể không cần! Nhưng mà mỗi bác sĩ khác nhau có cách thức chữa trị khác nhau!” Bác sĩ lập lờ nước đôi trả lời.
”Vậy rốt cuộc có cần thiết phải bó thạch cao hay không?” Tiếu Lạc vội vàng hỏi lại. Bác sĩ này nói chẳng khác gì chưa nói cả.
”Không phải tôi đã nói mỗi bác sĩ có cách chữa khác nhau sao? Tôi chỉ có thể nói cho cô rằng nếu là tôi thì cô không cần phải bó thạch cao?”
Bác sĩ lạnh lùng trả lời.
”Vậy ý ông nói là tôi không có cách nào khiếu nại vị bác sĩ kia?”
”Cùng lắm chỉ có thể coi là chẩn bệnh nhầm, đền tiền thuốc men cho cô thôi!”
Tiếu Lạc tức giận nện xuống mặt bàn.