Editor: Quỷ Quỷ
Cho đến trưa, Tiếu Nhiễm cũng không nói chuyện với Ninh Hạo, một mực yên lặng làm bài tập, im lặng nghe giảng, hết tiết học cũng không nói câu nào.
Đến tiết bốn, Ninh Hạo rốt cuộc không nhịn được, viết một tờ giấy đưa cho Tiếu Nhiễm.
“Chúng ta bất hòa như vậy cậu không thấy có chút bất thường sao? Như vậy ngược lại sẽ làm người ta cảm thấy chúng ta đang che dấu điều gì đó.”
Tiếu Nhiễm cắn đầu bút, nhìn tờ giấy đắn đo nửa ngày.
“Hình như có một chút. Nhưng chúng ta phải làm thế nào để người ta không nói ra nói vào? Cậu là người bạn trai thân nhất của tớ.”
Ninh Hạo là một người vĩ đại như vậy, cô không muốn chuyện của mình là nguyên nhân khiến cho anh bị bôi nhọ.
“Thuận theo tự nhiên. Thanh giả tự thanh.” Ninh Hạo cười cười dịu dàng với Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm quay lại thản nhiên cười.
“Giữa trưa chờ tớ ở chỗ cũ, tớ lấy cơm giúp cậu.” Ninh Hạo cười nhỏ giọng nói.
Tiếu Nhiễm nhanh tay viết vài dòng xuống tờ giấy:”Tớ sợ lại có người chụp ảnh lại. Hay chúng ta cứ ra căn tin ăn đi, hẹn Vương Giai Tuệ nữa. Cậu lấy cơm giúp bọn tớ.”
Nếu hẹn cả Vương Giai Tuệ, còn ai có thể nói gì bọn họ?
Vốn thực sự là tình cảm đơn thuần, giờ lại bởi vì Hạ Minh Minh mà đắn đo quyết định phải đối mặt như thế nào.
“Cũng được.” Ninh Hạo đã trở lại bình thường, liền cúi đầu làm bài tập.
Tâm trạng Tiếu Nhiễm không tồi, làm đề cũng trở nên trôi chảy, lần đầu tiên không cần Ninh Hạo hỗ trợ mà có thể tự mình làm hết tất cả các đề.
Giữa trưa tan học, Tiếu Nhiễm gọi lại Vương Giai Tuệ đang đi về phía căn tin cười nói:”Giai Tuệ, đi cùng nhau đi. Để Ninh Hạo lấy cơm hộ chúng ta.”
Vương Giai Tuệ nhìn thoáng qua Ninh Hạo, lập tức sảng khoái gật đầu:”Được! Có người lấy hộ, sao lại không đi chứ!”
Tiếu Nhiễm khoác vai Vương Giai Tuệ, cùng với Ninh Hạo ba người cùng bước vào căn tin.
Tiếu Nhiễm và Vương Giai Tuệ giữ chỗ xong, ngồi chờ Ninh Hạo mang cơm đến.
Hạ Minh Minh đi qua hai người bọn họ, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Vương Giai Tuệ, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng:”Chó chết!”
Vương Giai Tuệ muốn phản bác, nhưng Tiếu Nhiễm đã đứng thẳng lên, kéo áo Hạ Minh Minh, giận dữ
mắng mỏ:”Hạ Minh Minh, cậu nói xấu lớp trưởng tôi còn chưa tính sổ với cậu, cậu lại còn đi công kích bạn khác. Đúng là người gian trá hẹp hòi!”
Hạ Minh Minh đẩy bàn tay Tiếu Nhiễm ra, ngạo mạn nói:”Cậu có chứng cớ gì chứng minh là tôi phát tán ảnh chụp gương mặt đẹp của bạn cậu? Tôi biết chồng cậu xuất thân thâm hậu, cậu muốn đánh hay trả thù tùy cậu! Tôi không sợ! Chính nghĩa tuyệt đối sẽ không khuất phục thế lực đen tối.”
“Chính nghĩa? Nếu cậu mà đại diện cho chính nghĩa, thì trên thế giới này đã chẳng còn người ác độc!” Tiếu Nhiễm dở khóc dở cười. Hạ Minh Minh rõ ràng đổi trắng thay đen!
“Cậu mắng tôi?” Hạ Minh Minh tức giận giơ tay lên hung hăng đánh về phía Tiếu Nhiễm.
Vương Giai Tuệ lập tức đứng lên chắn trước mặt Tiếu Nhiễm, thay cô hứng trọn cái tát.
Nhiều người bắt đầu xôn xa vây quanh, đều cúi đầu thì thầm.
Tiếu Nhiễm tức giận:”Hạ Minh Minh, cậu đừng quá kiêu ngạo! Đối phó với người xấu phải lấy ác trị ác! Các người cứ chờ xem!”
Hạ Minh Minh tuy trong lòng có chút bối rối, nhưng ngoài mặt một chút cũng không chịu yếu thế:”Tiếu Nhiễm, lên đi! Tôi không sợ cậu! Cùng lắn thì ba tôi từ chức! Tôi sẽ không để cậu uy hiếp đâu!”
Vương Giai Tuệ nhìn Hạ Minh Minh như vậy, đau lòng nói:”Minh Minh, hại người rõ ràng là tớ với cậu, người bị hại chính là Tiếu Nhiễm. Cậu không cần đổi trắng thay đen! Nếu ba cậu không làm sai chuyện gì, ba chồng Tiếu Nhiễm cũng không thể bắt lấy nhược điểm của ông ấy mà xử phạt. Làm người phải lương thiện, đừng lúc nào cũng muốn làm tổn thương người khác.