Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chúng ta sống chung đi!


trước sau

Editor: Nhã Y Đình

Lúc Lynda tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong lòng Trịnh Húc.

"Trịnh Húc, hôm qua là anh cố ý đúng không?" Lynda lạnh lùng trừng mắt nhìn Trịnh Húc.

Hôm qua, Trịnh Húc bao cả nhà hàng, chuẩn bị một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến và hoa tươi trong âm nhạc du dương. Vì quá cảm động nên cô mới uống nhiều rượu, kết quả đã bị Trịnh Húc thành công dụ lên giường. Cô thật sự rất hối hận, sao lại vì một chút xíu cảm động mà mất hết lý trí?

Nhưng mà không thể không thừa nhận, tối qua cực kỳ hoàn mỹ. Ở trên giường, anh không hề mang dáng vẻ lịch sự như bề ngoài, khiến cho cô cảm thấy đê mê.

Trịnh Húc không hề sợ hãi sự hung dữ của Lynda, ôm chặt Lynda vào lòng, tì vào trán cô nói: "Đúng là anh cố ý. Anh thích em, muốn biến em thành người của anh!"

Trước kia, quả thật anh không chú ý đến vẻ đẹp của cô, chưa từng hưởng qua tư vị của cô, anh có thể nhịn được nhưng khi biết anh là người đàn ông đầu tiên của cô, anh phát hiện dường như mình biến thành một người khác. Ngay cả lúc làm việc, trong đầu anh đề nhớ đến cơ thể xinh đẹp, mẫn cảm của cô, muốn đắm chìm vào trong đó.

"Đó là dục vọng, không phải tình yêu!" Lynda bình tĩnh nói.

"Không thử thì sao biết đó có phải tình yêu hay không? Hiện tại trong tâm trí anh đều là hình ảnh của em!" Trịnh Húc cuồng nhiệt nói.

"Trong tâm trí anh cũng có những người bạn gái cũ!" Lynda sắc bén phân tích. Cô không muốn Trịnh Húc vì đam mê nhất thời mà ép buộc hai người đến với nhau. Nếu muốn ở bên cạnh nhau thì phải có tình yêu. Cô chưa bao giờ nghĩ bản thân là một người phụ nữ phải dựa dẫm vào đàn ông.

Trịnh Húc vô lức giải thích: "Em hình như rất để ý đến quá khứ của anh?"

"Không phải để ý. Mà em hi vọng anh có thể bình tĩnh suy nghĩ, đừng để dục vọng làm u mê, lầm tưởng dục vọng là tình yêu!" Lynda đẩy Trịnh Húc ra, không chút lưu luyến ngồi dậy.

Trịnh Húc túm lấy cánh tay của Lynda, ngăn không cho cô đi: "Anh cực kỳ tỉnh táo. Lynda, tình yêu và dục vọng có thể không cần tách biệt như vậy!"

"Cho nên?" Lynda do dự nhìn Trịnh Húc, không biết có nên tin tưởng
anh hay không?

Trịnh Húc ôm Lynda vào lòng để cô có thể cảm nhận tiếng tim đập mãnh liệt của anh: "Lynda, anh muốn em đến phát điên! Có lẽ đây chính là yêu!"

Lynda đỏ bừng mặt, dùng sức ho khan một tiếng.

Bình thường lúc ở công ty, anh luôn mang dáng vẻ không quan tâm gì, cho dù trời sập xuống cũng cực kỳ bình tĩnh. Nhưng lúc này đây, người đàn ông ở trước mặt cô đây lại nhiệt tình như lửa dường như muốn thiêu trụi cô.

"Lynda, nếu em không dũng cảm tiếp tục thì vĩnh viễn em sẽ không biết dược anh có thật lòng với em hay không! Chúng ta ở chung đi!" Trịnh Húc trầm giọng đề nghị.

Lynda nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trịnh Húc, cảm thấy hoảng hốt.

Ở chung sao?

"Trịnh Húc, anh dùng mấy bó hoa tươi và một bàn cơm đã muốn lừa em về nhà?" Đôi mắt xinh đẹp của Lynda có ý cười chứ không hề tức giận.

"Nếu em đồng ý, anh có thể đưa hết cả con dấu, bất động sản, chi phiếu đổi hết thành tên của em!" Trịnh Húc thành khẩn nói.

"Anh không sợ sau khi chúng ta chia tay, em sẽ biến anh thành tên nghèo kiết xác và không một xu dính túi sao?" Lynda kinh ngạc hỏi.

Trịnh Húc đi làm nhiều năm cũng tích góp được một chút gia tài. Nếu anh cho cô hết thì không sợ cô sẽ cuỗm sạch rồi bỏ trốn sao?

"Không sợ! Anh rất tin tưởng vào bản thân!" Trịnh Húc kiêu ngạo nói.

"Tự đại!" Lynda khinh bỉ, nói một câu.

"Anh và em đã là đồng nghiệp năm năm rồi, anh còn không hiểu em sao? Nói toàn những lời ác độc nhưng trong lòng lại cực kỳ thiện lượng!" Trịnh Húc hôn một cái lên môi Lynda, khàn giọng nói.

Lynda mỉm cười nhìn Trịnh Húc, quên cả hít thở. Trái tim cứng rắn cũng như tăn tuyết tan.

"Em...... em phải về nhà...... dọn dẹp đồ đạc một chút!"

"Sau khi tan làm, anh sẽ đi cùng em!" Trịnh Húc nói xong, mãnh liệt hôn Lynda, bắt đầu vận động kịch liệt......

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện