Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Cực kỳ bình tĩnh


trước sau

Editor: Nhã Y Đình

Buổi tối, Tiếu Nhiễm làm ổ trong lòng Cố Mạc, cảm kích nói: "Chú à, cảm ơn anh!"

"Cảm ơn anh cái gì!" Cố Mạc vừa vuốt ve gáy cô, vừa mỉm cười hỏi.

"Chuyện lễ phục đó!" Trong ánh mắt Tiếu Nhiễm đầy ánh sáng chói lọi, nụ cười ngọt như mật, "Lễ phục kết hôn và trang sức đều là anh mua giùm em!"

"Bởi vì anh không muốn trở thành trò cười ở thành phố A, nói anh cưới một cô gái quê mùa!" Cố Mạc trêu chọc cô, cười nói.

Căn bản, anh không nghĩ rằng phải giúp Tiếu Nhiễm chuẩn bị lễ phúc. Nhưng sự kiện 100 chiếc lắc vàng kia đã nhắc nhở anh. Dương Nguyệt Quyên không có ý đồ tốt cho nên anh vội vàng gọi điện cho nhà thiết kế, yêu cầu nhanh chóng thiết kế hơn 10 bộ lễ phục.

Nhà thiết ké kia thật sự không hổ danh là nhà thiết kế hàng đầu của thành phố A. Những bộ trang phục được thiết kế thật sự thanh lịch, động lòng người nhưng không hề khoe khoang lại có thể thể hiện rõ dáng người hoàn mỹ của Tiếu Nhiễm. Khi cô mặc lên, chỉ có thể hình dung bởi ba chữ, đẹp ngất ngây!

Xế chiều hôm nay thấy cô thử lễ phúc khiến anh cảm thấy cực kỳ hài lòng. Bỏ tiền bạc cũng không uổng phí. Tiếu Nhiễm của anh sẽ trở thành cô dâu xinh đẹp nhất thành phố A này.

"Quê mùa?" Tiếu Nhiễm cúi đầu nhìn áo ngủ trên người, bất mãn trừng mắt nhìn Cố Mạc, "Anh nói em quê mùa sao?"

"Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân! Hôm nay em thật sự rất đẹp nhưng mà mặc lễ phục của Dương Nguyệt Quyên mua về chắc hẳn chỉ có thể sử dụng ba chữ để tưởng tượng — quá quê mùa!" Cố Mạc vừa mân mê tay Tiếu Nhiễm, vừa cười trả lời!

"Đúng vậy!" Tiếu Nhiễm gật đầu đồng ý với Cố Mạc.

"Không tức giận sao?" Cố Mạc nhẹ nhàng hôn lên từng ngón tay của Tiếu Nhiễm, cười mị hoặc.

Bầu không khí đang bình thường trở nên mập mờ.

Tiếu Nhiễm đỏ mặt rút tay ra, ngáp một cái: "Buồn ngủ quá, đi ngủ thôi!"

Cố Mạc xoay người, đè cô ở dưới thân: "Đúng, đi ngủ thôi!"

"Em nói đi ngủ mà!" Tiếu Nhiễm đỏ mặt, đẩy Cố Mạc đang tiến sát gần mình.

"Thì anh cũng bảo đi ngủ!" Cố Mạc nói xong, cúi đầu che môi Tiếu
Nhiễm.

Tiếu Nhiễm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Cố Mạc, bắt đầu ảo não, đắm chìm vào tình cảm của anh.

Cũng chỉ là hai từ ‘đi ngủ’ mà vì hai người suy nghĩ khác nhau mà xảy ra hiểu lầm.

Cô có thể nói bản thân cực kỳ trong sáng không?

Ý cô là đi ngủ thật sự nha! Mà ý của Cố Mạc nói đến trò chơi ‘đánh vật’ giữa hai người!

"Nhắm mắt lại! Em cứ mở mắt như thế khiến anh không tiếp tục được, cảm thấy anh giống như đang thỏa mãn nhu cầu bản thân vậy!" Cố Mạc đột nhiên buông môi Tiếu Nhiễm, khàn giọng nói.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tiếu Nhiễm lạnh lùng hừ một tiếng.

Vậy mà anh không biết xấu hổ nói bản thân đang thỏa mãn nhu cầu bản thân, lại còn bắt cô hùa theo nữa chứ.

Cố Mạc cười lớn, che mắt Tiếu Nhiễm lại.

——

Tiếu Lạc nhìn thấy mười bộ lễ phục có thể nói là cực kỳ tầm thường, cười giơ ngón tay cái với mẹ: "Mẹ, mẹ thật lợi hại! Mặc mấy bộ đồ này lên người, chẳng khác nào thừa nhận với tất cả mọi người —— tôi là nhà giàu mới nổi! Ở đâu mẹ mua được mấy bộ trang phục kinh khủng thế chứ?"

Cô ta thật sự bội phục mưu kế của mẹ. Chi nhiều tiền đặt mua đồ cưới cho Tiếu Nhiễm nhưng lại để cô ta có dáng vẻ của một nhà giàu mới nổi điển hình.

"Đây là mẹ đi dạo hơn 10 cửa hàng cao cấp mới có thể chọn lựa ra những tinh phẩm này đó! Sao nào, có thể nói cực kỳ tầm thường không?" Dương Nguyệt Quyên cố tình lạnh mặt răn dạy con gái.

"Mẹ, mẹ đừng chọc con nữa, con còn không hiểu mẹ sao?" Tiếu Lạc cười nói.

"Tiếu Nhiễm kết hôn, sao lại không cho con bé kinh hỉ một chút chứ?" Dương Nguyệt Quyên vừa cười vừa nói, "Mau cất đi, đừng để ba con nhìn thấy!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện