Editor: Nhã Y Đình
“Đây không phải là thành phố B cho nên tôi cũng không phải là Chu Du, anh cũng chẳng phải là Gia Cát Lượng, cho nên chúng ta là người xa lạ, không cần phải nói nhiều làm gì!” Cố Tương nói xong, buông nút ra, bước ra ngoài.
Tần Viễn Chu nhìn thấy cửa thang máy chuẩn bị khép lại, vôi vàng chạy ra.
Cố Tương mở cửa chiếc xe Maserati của mình, ngồi vào ghế lại, vừa định lái xe đi đã thấy Tần Viễn Chu đang đuổi theo.
Cô không nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục khởi động xe. Đúng lúc này, Tần Viễn Chu mở cửa xe của cô, ngồi vào ghế phụ lại.
“Gia Cát Lượng, anh muốn làm gì?” Cố Tương bất mãn trừng mắt nhìn Tần Viễn Chu một cái.
Bọn họ chỉ vô tình gặp nhau vài lần, cũng không phải là quá quen thuộc.
“Tôi chưa muốn về nhà, cô đi nói chuyện với tôi!” Trong giọng nói của Tần Viễn Chu có chút mỏi mệt.
“Người nên làm việc này là vị hôn thê của anh. Tôi không có nghĩa vụ này!” Cố Tương vươn người, mở cửa xe, sau đó lạnh lùng đuổi người.
Trước mặt Cố Tương, Tần Viễn Chu lại đóng cửa xe lại, rồi làm ra vẻ đương nhiên, “Lái xe đi!”
“Vị hôn thê của anh bị anh chọc giận mà chạy mất! Anh nên đuổi theo cô ta mới phải!” Cố Tương không nói gì, ngồi lại về vị trí.
“Đuổi theo cô ấy rồi như thế nào? Rốt cuộc vẫn bị người lớn ép buộc mà thôi!!” Tần Viễn Chu chua xót cười.
“Đừng mang dáng vẻ tiểu tình nhân bị vứt bỏ đi!” Cố Tương cười toét miệng. Trước kia, cô vẫn cho rằng Gia Cát Lượng chỉ là một người thường nhưng lại không ngờ lại chính là thị trưởng thành phố B – Tần Viễn Chu.
Rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao lần đầu tiên tình cờ gặp mặt, lúc cô bình phẩm vị thị trưởng mới nhậm chức này tại sao ‘Gia Cát Lượng’ nhìn cô đầy thâm ý như vậy.
Cô thật khờ mà!
Nhưng mà cũng may mắn Tần Viễn Chu rộng lượng cũng không khiến cô bẽ mặt ngay tại chố.
Nhưng với thân phận của Tần Viễn Chu, một người dân thường như cô cũng không thể lại gần.
Tốt nhất cô vẫn nên trốn thật kỹ thì hơn.
“Cái này cũng chẳng liên quan đến chuyện vứt bỏ hay không. Chúng ta lớn lên trong hoàn cảnh mà chuyện hôn nhân không thể tự quyết định, tôi đã chấp nhận số phận. Bởi vì không tìm thấy cô gái nào có thể khiến tôi
động lòng, cưới ai cũng như nhau thôi. Nhưng cô ấy thì khác!” Ánh mắt Tần Viễn Chu phức tạp nhìn Cố Tương.
“Cô ấy không muốn gả cho anh sao?” Cố Tương rất ngạc nhiên nhìn Tần Viễn Chu. Giống như một người muốn quyền thế có quyền thế, muốn mặt có mặt, muốn dáng ngừoi có dáng người cực phẩm vậy mà có cô gái nào không hài lòng về anh sao? Thật sự là kỳ tích nha.
“Cô ấy có người yêu, là bạn từ hồi đại học. Nhưng mà cha cô ấy nhất quyết không đồng ý, thậm chí lấy cái chết ra uy hiếp. Cô ấy rơi vào đường cùng nên mới đáp ứng hôn lễ này. Bởi vì cha cô ấy nên cô ấy không thể đề xuất việc từ hôn, muốn bức tôi để tôi chủ động. Không biết rằng mẹ tôi và cha cô ấy cũng giống nhau!”
“Đều lấy cái chết để uy hiếp sao?” Cố Tương không thể hiểu nổi chuyện trong gia đình giàu có.
Cô là người rất coi trọng tình yêu, cho tới giờ không nghĩ tới sẽ vì bất cứ lý do gì sẽ thỏa hiệp kết hôn với một người không yêu.
“Đúng! Đối với chúng tôi, hai người kết hôn không phải là chuyện riêng của hai người nữa mà là chuyện của hai gia đình. Cha mẹ hai bên cực kỳ kiên trì, tôi tuyệt thực cũng không có ích!” Tần Viễn Chu giãy giụa.
“Tôi cảm thấy đáng thương cho hai người. Xem ra chỉ có dân chúng bình thường như chúng tôi là thoải mái. Tôi muốn gả cho ai thì gả!” Cố Tương cảm thán.
“Cô..... sắp kết hôn? Chú..... rể là ai?” Tần Viễn Chu phức tạp nhìn ctu.
Cố Tương kiêu ngạo cười, “Anh không biết được đâu!!”
Cứ để cho anh hiểu lầm đi, dù sao bọn họ là người hai thế giới khác nhau sẽ không có liên quan gì.
“Chúc mừng!” Tần Viễn Chu khó khắn nói hai chữ này, rồi dựa lưng vào ghế, trầm mặc không nói.