Editor: Xẩm Xẩm
Tiếu Nhiễm ngồi trong phòng nghỉ của cô dâu vẫn cực kỳ an tĩnh, cô cũng không nói gì, cũng không hỏi hành tung của Cố Mạc. Nhưng cô càng an tĩnh, Vương Giai Tuệ và Lynda lại càng lo lắng.
“Tiếu Nhiễ, Cố tổng cực kỳ yêu cô. Cô phải tin tưởng anh ấy.” Lynda thật sự nói.
“Không liên quan mà.” Tiếu Nhiễm cho Lynda một nụ cười nhợt nhạt.
Tiếu Nhiễm nói khiến Lynda cực kỳ lo lắng. câu trả lời của cô không phải là “Tôi tin”, nhưng là “Không liên quan.” Cái này chứng tỏ cô ấy đang cực kỳ lo lắng, nhưng lại không hề muốn cho người khác biết.
Tới cùng là Cố tổng làm sao vậy?
Chuyện gì quan trọng hơn cả chuyện kết hôn chứ?
Ngay lúc Lynda lo lắng muốn ra ngoài hỏi TRịnh Húc xem thế nào, liền nhìn thấy Cố Nhiên chạy qua, vừa chạy vừa phân phó nhân viên công tác khẩn trương phát bài hát khúc quân hành kết hôn.
Cố Mạc đến đây?
Lynda nhanh chóng chạy đi, cô còn chưa chạy được vài bước, đã nhìn thấy Cố Mạc vừa cởi nút thắt vừa chạy vào.
Rốt cuộc Lynda cũng nhẹ nhàng thở ra: “Cố tổng, cuối cùng anh cũng đến! Hôm nay anh kết hôn, trời sập xuống cũng không được để ý đến!”
“Tình huống khẩn cấp!” Cố Mạc nói xong, bỏ chạy vào trong phòng nghỉ của cô dâu.
“Nha đầu, anh...” Cố Mạc khẩn trương nhìn Tiếu Nhiễm, sợ cô nổi giận, anh không nghĩ tới đối mặt với mình lại là một khuôn mặt tươi cười.
“Lại đây.” Tiếu Nhiễm giơ tay lên, chỉnh lại nơ cho anh: “Sao chạy nhanh như thế? Nhìn anh thở gấp kìa.”
“Nha đầu, đột nhiên anh có việc.” Cố Mạc tràn ngập xin lỗi nói.
“Anh không cần giải thích.” Tiếu Nhiễm nhìn Cố Mạc, cười nói. Cố Mạc chưa tới, sự tin tưởng của cô đối với anh đã từng dao động. cô cho rằng anh không đặt Tưởng Y Nhiên xuống được, hối hận vì đã đồng ý lấy cô. Cô vốn không có tư cách đạt được hạnh phúc. Cho nên hôm nay anh xuất hiện, đó là phúc khí của cô, nếu như anh không đến, cố ý dùng hôn lễ này khiến cô không chịu nổi, đó là báo ứng của cô. Tưởng gia đã bị hủy, cô vẫn còn sống vui
vẻ, Cố Mạc muốn trả thù, cô không có bất kỳ một câu oán hận nào.
Cho nên khi anh xuất hiện trước mặt cô, cô không hề phẫn nộ.
Bên ngoài vang lên tiếng nhạc kết hôn. Cố Mạc nâng mặt cô lên, nặng nề hôn một cái: “Anh đi ra ngoài trước.”
Tiếu Nhiễm cười gật đầu.
Sau khi Cố Mạc rời đi, Tiếu Nhiễm nhanh chóng lau nước mắt, che đi trái tim chua xót.
Tiếu Bằng Trình đi tới, ôm chặt lấy cô: “Ba thành công rồi, Cố Mạc đến rồi.”
Tiếu Nhiễm không nói gì.
Cố Mạc không hề muốn đùa giỡn cô.
Tiếu Bằng Trình ôm lấy cô: “Ba sẽ giao con cho Cố Mạc. Về sau con có chuyện gì, ba cũng không cần quản nữa rồi.”
“Ba không được nghĩ đến chuyện thoái vị, con vĩnh viễn đều là trách nhiệm của ba mà.” Tiếu Nhiễm cầm tay ba, lãm nũng nói.
“Được được được, ba không thoái vị, con là bảo bối của ba.” Tiếu Bằng TRình vui vẻ cười nói.
“Ông Tiếu, hôn lễ bắt đầu rồi.” Lynda đi lên phía trước nhắc nhỏ.
“Bảo bối, chúng ta đi thôi.” Tiếu Bằng Trình cưng chiều nói.
Trong tiếng nhạc kết hôn, Tiếu Nhiễm kéo tay ba đi vầ phía Mục sư và Cố Mạc, trên mặt treo một nụ cười nhợt nhạt.
“Cô dâu thật khá!”
“Hôn lễ sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Không phải chú rể đã đến rồi sao? Có thể có chuyện gì?”
“Các người nhìn thấy vòng cổ trên người cô dâu không? Hình như thời gian trước cả thế giới chỉ còn một bộ, nghe đâu có một người thần bí mang đi. Chắc là Cố Mạc rồi?”
“Lấy tài lực của anh ta, rất có khả năng.”
Mọi người nghị luận nhao nhao, có người hâm mộ.