Editor: Quỷ Quỷ
Dương Nguyệt Quyên vẻ mặt tươi cười đi đến trước mặt Tiếu Nhiễm, trong tay cầm một túi to để trên ghế số pha:”Tiếu Nhiễm, mau đi thay quần áo đi.”
“Thay quần áo? Cái đó sao?” Tiếu Nhiễm nhìn thoáng qua túi to trên ghế sô pha, lạnh nhạt hỏi.
Dương Nguyệt Quyên mặt mũi trang điểm xinh đẹp cười nói:”Đúng vật! Dì dựa theo thân hình của con giúp con chọn lựa. Tất cả đều là từ những thương hiệt lớn.”
Dương Nguyệt Quyên lấy ra một bộ lễ phục đỏ thẫm, viền vàng đính trân châu bằng bạc, lấy lòng cười nói:”Con xem xem! Nhiều lễ phục đẹp thế này! Đến đây! Mau thay đi!”
“Loại lễ phục này, Tiểu Lạc mặc sẽ đẹp hơn.” Tiếu Nhiễm nhìn thoáng qua lễ phục không thể tâm thường hơn, ngày cả giả cười cô cũng không muốn làm.
“Dáng người Tiếu Lạc đâu có đẹp được như vậy. Cái này con mặc là thích hợp nhất! Rất tôn nhan sắc!” Dương Nguyệt Quyên nói xong, liền muốn giúp Tiếu Nhiễm thay vào.
“Con không thích màu đỏ!” Tiếu Nhiễm cau mày nói.
“Như vậy thì đổi bộ này đi!”Dương Nguyệt Quyên bỏ lễ phục đỏ thẫm sang một bên, lấy ra một bộ khác màu vàng,”Cái này thì sao?”
“Nhìn vàng là đã thấy nặng rồi!” Tiếu Nhiễm mỉa mai cười lạnh.
Dương Nguyệt Quyên ngượng ngùng lại lấy ra bộ khác, thấy Tiếu Nhiễm lắc đầu, lại đổi bộ khác…
Tiếu Nhiễm bình thản nhìn Dương Nguyệt Quyên diễn trò, một bên khóe miệng hơi nhếch lên.
Cố Mạc tính toán lòng người rất chuẩn, sớm đoán ra sẽ có chuyện này. Dương Nguyệt Quyên sao có thể biến cô thành công chúa xinh đẹp chứ? Đống quần áo đó tuy là của các thương hiệu lớn, nhưng kiểu dáng này có thể cho vào bảo tàng nông thôn được rồi, quả thực quá mức tầm thường, đứng xa còn có thể ngửi thấy hương vị quê cha đất tổ.
“Chị, mấy bộ đó rất đẹp mà, sao bộ nào chị cũng không thích vật?” Tiếu Lạc dường như có chút khó hiểu, nghi hoặc nhìn Tiếu Nhiễm.
“Đẹp thì cô đi mà mặc!” Tiếu Nhiễm lạnh nhạt nói.
“Người kết hôn là chị, không phải là em. Nếu em mặc áo quần lộng lẫy như vậy ra ngoài, khách khứa sẽ hiểu lầm em là cô dâu mất. Em cũng không muốn cướp đi sự nổi bật của chị.” Tiếu Lạc tự cho là hiểu biết cười nói.
“Cô cứ mặc đi! Tôi không sợ” Tiếu Nhiễm
nhặt lên một chiếc quần lụa mỏng nửa trong suốt của hiệu Lace, đưa cho Tiếu Lạc, cười đến ngọt ngào,”Cái này rất đẹp!”
Tiếu Lạc xấu hổ nhìn đống đồ kia như quần áo cho vũ nữ, ngượng ngùng cười nói:”Vóc người của chị đẹp, mặc vào sẽ thích hợp hơn em.”
“Muốn mặc thì cô nhanh mặc vào đi!” Tiếu Nhiễm lập tức trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, lạnh lùng nói.
“Em không hợp.” Tiếu Lạc cười xấu hổ.
“Thế nào là không hợp? Sợ mặc vào nhìn giống con gì sao?” Tiếu Nhiễm trào phúng hỏi.
“Ai nói? Quần áo này hơi mỏng, nhưng rất được.” Tiếu Lạc lập tức bất mãn phản bác.
“Thế sao cô không chịu mặc?” Tiếu Nhiễm nhìn thoán qua Dương Nguyệt Quyên, lại nhìn Tiếu Lạc đang xấu hổ,”Đừng có ở trước mặt tôi diễn trò! Các người muốn hôm nay tôi bị xấu mặc, muốn người khác chê cười tôi là nhà giàu mới nổi, cười tôi thấp kém. Tâm tư nông cạn của các người người qua đường đều biết! Lần sau đừng lấy từng ấy chỉ số thông minh đấy ở trước mặt tôi khoe khoang! Tôi nhìn thấy mấy người đều thấy ghê tởm!”
“Tiếu Nhiễm, cô đừng có không biết phân biệt! Mẹ tôi vì mua quần áo cho cô, đi khắp các thương hiệu nổi tiếng đặt hàng độc quyền. Mắt thẩm mỹ của bà có thể không hợp với cô, nhưng cô không thể khinh thương ý tốt của bà được!” Tiếu lạc đứng ra biện hộ thay cho mẹ mình.
“Tôi còn thật muốn cảm ơn dì rất nhiều! Mấy ngày nay bà đúng là vất vả! Nhiều quần áo tầm thường như vậy, chắc bà phải cố gắng lắm mới sưa tập nổi?” Tiếu Nhiễm tràn ngập trào phúng nói.