Editor: Quỷ Quỷ
Cố Mạc như người mất hồn trở lại bệnh viện, nhìn thấy Ưng Mẫn ngồi trong phòng bà Tưởng.
“Ưng Mẫn?” Anh kinh ngạc nhìn đối phương.
Ưng Mẫn đẩy kính cận, thanh nhã cười nói:”Em lo bà Tưởng đột nhiên tỉnh lại, cho nên ở trong này coi chừng. Lỡ bà ấy có tỉnh lại em có thể nói giúp anh.”
“Cảm ơn!” Cố Mạc nói xong liền ngồi đối diện Ưng Mẫn, mệt mỏi dựa vào sô pha. Anh dám mạo hiểm bất chấp bà Tưởng sẽ phát hiện ra đi gặp Tiếu Nhiễm, kết quả cô đã nản lòng thoái chí đến nghe anh giải thích cũng không chịu. Cô ấy thực sự đã hết hy vọng rồi?
“Gặp được Tiếu Nhiễm không?” Ưng Mẫn quan tâm hỏi.
Cố Mạc không hề chú ý đến ánh mắt lóe sáng của Ưng Mẫn, nhắm mắt khàn khàn nói:”Gặp được. Nhưng cô ấy không chịu nghe anh giải thích.”
Trong mắt Ưng Mẫn hiện lên một tia mừng thầm, nhưng rất nhanh biến mất. Cô vỗ nhẹ lên bả vai Cố Mạc:”Cố Mạc, đừng nản chí. Giải thích cũng không nên vội vàng, chờ cơ hội thích hợp.”
“Em đi làm việc đi. Ở đây có anh rồi.” Cố Mạc mở to mắt, lạnh nhạt nhìn Ưng Mẫn.
Ưng Mẫn mím môi, ánh mắt có chút ảm đảm:”Anh nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu bệnh tình của bà Tưởng.”
“Được.” Cố Mạc gật đầu.
Ưng Mẫn không có lý do để ở lại, không tình nguyện đi ra ngoài.
Cố Mạc nhìn bà Tưởng đang nằm trên giường, không biết phải làm sao.
Anh vốn cho mình là một người mạnh mẽ, nhưng thời điểm Y Nhiên bị đâm chết anh phát hiện y thuật của anh có cao đến đâu cũng không thể giành giật mạng sống trong tay Tử thần. Anh cho rằng anh có thể nắm chắc vận mệnh của mình trong tay, nhưng giờ lại phát hiện vận mệnh của mình đang nằm trong tay một bề trên đáng kính.
Anh tưởng rằng có thể sống cuộc sống đơn giản, cùng Tiếu Nhiễm yêu nhau, nhưng sao lại khó như vậy?
Nếu không phải là bà Tưởng ở giữa cản trở, có lẽ anh vẫn không thể xác định được tình cảm mình dành cho Tiếu Nhiễm. Trước kia anh chỉ biết là mình thích Tiếu Nhiễm, thích cô đơn thuần, thích cô lương thiên, thích cô… Giờ mới nhận ra tất cả
những chữ “Thích” đó hợp lại là một chữ “Yêu.”
Anh muốn cho Tiếu Nhiễm một hôn lễ trong mơ, xa hoa, long trọng, nhưng thực tế anh là chú rể “bị” mất tích. Tiếu Nhiễm thất vọng như vậy, anh phải làm sao để được cô tha thứ?
Bà Tưởng vừa mới phẫu thuật xong, anh không thể vì mình mà chạy đi trấn an cô. Thời gian bảy ngày sẽ phá hủy nghiêm trọng lòng tin và tình yêu Tiếu Nhiễm dành cho mình.
Ngày hôm sau bà Tưởng tỉnh lại, nhìn thấy Cố Mạc đang ngủ trên sô pha, trên người chỉ đắp một cái chăn mỏng, mi tâm chíu chặt, bộ dáng hồn bay phách lạc, liền lạnh lùng nở nụ cười.
“Cố Mạc, là cậu vô tình trước, đừng trách tôi độc ác! Là cậu có lỗi với Y Nhiên.
Một người đàn ông có thể dễ dàng thay lòng đổi dạ như vậy, căn bản không đáng để con gái mình yêu.
Cố Mạc trong lúc ngủ đọt nhiên cảm giác có luồng không khí lạnh lẽo bức người, lập tực ngồi thẳng dậy, cố gắng mở đôi mắt mệt mỏi. Khi nhìn thấy bà Tưởng đang muốn ngồi dậy thì lập tức đi tới, đỡ bà ngồi dậy, sau đó nâng đầu giường lên.
“Bác gái, có chỗ nào thấy không thoải mái không?” Cố Mạc quan tâm hỏi.
“Anh cho tôi dùng thuốc gì? Sao tôi lại không thoải mái chứ?” Bà Tưởng nhìn Cố Mạc đề phòng.
Cố Mạc mau chóng xin lỗi:”Bác vừa phẫu thuật xong, lại cắt cổ tay, cháu sợ bác sẽ sẽ bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ.”
“Mạng tôi rất cứng! Không tác dụng phụ gì hết! Tôi rất khỏe! Cậu đừng có rủa tôi!” Bà Tưởng bất mãn trách mắng.
“Cháu sẽ không nói nữa, mong bác tha thứ.” Cố Mạc không hề căm tức, chỉ đạm mạc rũ hai mắt xuống.