Tiếu Bằng Trình nhìn thấy cảm xúc của con gái hạ xuống, liền quan tâm tiến đến ôm cô: “Bảo bối, còn đang thương tâm vì Cố Mạc?”
“Không phải thương tâm, là tức giận!” Tiếu Nhiễm vỗ tay vào món đồ chơi, nghiến răng nghiến lợi nói.
Ngày hôm qua thiếu chút nữa cô đã mềm lòng, cho rằng anh thật sự yêu mình, kết quả sau khi anh rời khỏi nhà cô, lại đi tìm Ưng Mẫn.
Đây là yêu mà anh nói sao?
Cô sắp tức chết rồi.
Nếu như anh nhiệt tình giải thích, vì sao tối hôm qua không cố gắng, lại van xin cô?
Thái độ cho thấy trái tim của anh!
Anh đối với cô không có lấy một chút kiên nhẫn.
Cố Mạc như vậy còn muốn cầu xin tha thứ, cô chỉ có thể đưa anh hai chữ: “No way!”
“Cố Mạc lại tìm con rồi hả?” Tiếu Bằng Trình hỏi han. Ngày hôm qua không dám đem phong ba lần này làm thành một lần thử thách, Tiếu Nhiễm không nên tức giận như vậy. Nguyên nhân duy nhất là Cố Mạc lại liên hệ với cô, hơn nữa có thể đã làm gì đó chọc giận Tiếu Nhiễm.
“Không được nhắc đến anh ấy.” Tiếu Nhiễm đấm một quyền vào đồ chơi trong tay cho hả giận, giống như xem thứ đó chính là Cố Mạc.
“Xem ra Cố Mạc lại chọc bảo bối của ba nổi giận.” Tiếu Bằng Trình đau lòng ôm vai cô. Xem ra suy đoán của mình đúng rồi.
“Ba, về sau không được nói hai chữ “Cố Mạc này với con!” Tiếu Nhiễm đầy căm phẫn nói, giống như hai chữ này có rất nhiều thù hận với cô.
“Được, ba không nhắc tới nữa.” Tiếu Bằng TRình cười nói: “Nếu Cố Mạc trở lại nhà chúng ta, ba sẽ lấy gậy đánh nó chạy đi!”
“Không cần... đừng ngoan độc như thế.” Tiếu Nhiễm lập tức đau lòng rời khỏi.
Cô chỉ là nổi giận với Cố Mạc và Ưng Mẫn ở bên cạnh nhau, cũng không nghĩ muốn đả thương lại anh.
“Đau lòng rồi hả?” Tiếu Bằng Trình trêu chọc hỏi.
“Mới không có!” Tiếu Nhiễm dùng lực nắm lấy mặt đồ chơi, tâm tình hờn giận nói.
Ngày kết hôn quan trọng như vậy mà anh không có mặt cũng thôi đi, vậy mà vẫn cùng một người phụ nữ khác ở một chỗ. Cô đau lòng anh làm gì? Anh thích Ưng Mẫn, vậy thì ở cùng
với Ưng Mẫn, đừng tới tìm cô.
“Nếu Cố Mạc là món đồ chơi này, hôm nay cậu ta phải bị đánh thành đầu heo.”
Tiếu Bằng Trình hô hô cười nói.
“Biến thành đầu heo mới tốt, đỡ phải bị nhiều người phụ nữ khác nhớ đến.” Tiếu Nhiễm mất hứng nhỏ giọng than thở.
Nếu anh ấy xấu đi một chút, thấp một chút, nghèo một chút, có phải sẽ không có nhiều phụ nữ như hổ rình mồi anh không hả?
Nhưng là nếu như anh thật sự trở nên như thế, anh lại không còn là Cố Mạc nữa.
Cô yêu chính là Cố Mạc vừa ngầu vừa đẹp trai đó.
“Đây là có bao nhiêu hận thù?” Tiếu Bằng Trình khoa trương thở dài: “Bảo bối, có thể nói cho ba biết đã có chuyện gì không?”
Tiếu Nhiễm nâng lên đôi mắt đẹp, u oán nói: “Cố Mạc không tham dự tiệc cưới là vì anh ấy ở cùng với người phụ nữ khác.”
Nghe được Tiếu Nhiễm nói, mặt Tiếu Bằng Trình lập tức âm trầm xuống: “Nếu đúng như thế, thì cậu ta không đáng tha thứ.”
Tiếu Nhiễm cắn môi, cúi đầu, tay vô thức gảy đầu món đồ chơi, tâm tình vô cùng phức tạp.
Cô tức giận vô cùng.
Cô cho rằng Cố Mạc là người cực kỳ chung tình, tình yêu của anh dành cho Tưởng Y Nhiên, anh không thích cô cô cũng có thể tiếp thu được.
Nhưng hiện thức là anh lại chia một phần tình yêu cho Ưng Mẫn, mà anh đối với cô chỉ là hư tình giả ý để trả thù.
“Ba, chị, hai người cũng đừng quá tức giận, sự việc đã như thế, nên nghĩ cách giải quyết như thế nào.” Lúc Tiếu Lạc ngồi xuống đối diện Tiếu Nhiễm, thông minh lanh lợi nói.
“Chuyện của chị không cần em để ý!” Tiếu Nhiễm lập tức đề phòng nhìn Tiếu Lạc.