"Xem cô kìa! Nói mình chẳng khác gì quỷ hút máu bệnh nhân vậy!" Rốt cuộc Tưởng phu nhân cũng bị Ứng Mẫn chọc cười.
Ứng Mẫn có chút nghịch ngợm quay đầu nhìn Cố Mạc: "Thật sao?"
Cố Mạc cười nhạt: "Em là một bác sĩ có lương tâm!"
Ứng Mẫn tuổi còn trẻ vậy mà có thể trở thành chủ nhiệm khoa não, không chỉ vì y thuật cô giỏi mà cũng vì y đức cô tốt. Một bác sĩ có lương tâm sẽ không vì tiền mà bỏ qua tất cả, kê thuốc linh tinh cho bệnh nhân, không cần mổ mà vẫn mổ......những bác sĩ như vậy rất hiếm.
"Hóa ra, anh cũng biết khen người khác nha! Khiến em thấy xấu hổ!" Ứng Mẫn xoa xoa má, hơi thẹn nói.
Tưởng phu nhân đột nhiên nhớ tới chồng, thở dài một hơi: "Thật ra, phần lớn bác sĩ đều có lương tri mà. Bọn họ đều mong muốn chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân. Không ai muốn bệnh nhân xảy ra chuyện gì!"
"Bác lại nhớ đến bác trai sao?" Bởi vì Ứng Mẫn đã từng là đồng nghiệp của Cố Mạc cho nên đối với chuyện ra với Tưởng gia, cô ấy cũng hiểu rõ. Vừa nghe Tưởng phu nhân nói vậy, Ứng Mẫn cũng hiểu được ý tứ của bà.
Hốc mắt Tưởng phu nhân đỏ lên.
Cố Mạc đưa một tờ giấy ăn, Ứng Mẫn cầm rồi lau nước mắt cho Tưởng phu nhân: "Đều đã qua rồi! Bác trai và Tưởng tiểu thư chắc chắn ở dưới suối vàng chắc chắn hi vọng bác sẽ sống thật khỏe mạnh!"
"Tôi biết!" Giọng nói của Tưởng phu nhân nghẹn ngào, hít mũi một cái, "Bác sĩ Ứng, để cô chê cười rồi!"
"Bác nói cái gì vậy? Bác là bác của Cố Mạc, cũng là bác con mà! Vài ngày nữa, bác sẽ chuyển đến khoa não của tụi con, lại là bệnh nhân của con rồi! Bác đừng khách sáo với con!"
"Được!"
Thấy Ứng Mẫn có thể nói chuyện vui vẻ với bác gái tưởng, Cố Mạc thả lỏng một chút.
Có lẽ do vẫn còn thiếu máu, người đến thăm nhiều cho nên Tưởng phu nhân có chút mệt mỏi, nói chuyện với Ứng Mẫn thêm một chút thì ngủ mất.
Ứng Mẫn rón rén đến bên cạnh Cố Mạc, thấp giọng hỏi: "Cố Mạc, anh có muốn đến Tiếu gia tìm Tiếu Nhiễm hay không?"
Cố Mạc lo lắng nhìn bà Tưởng, sợ bà đột
nhiên tỉnh lại không thấy anh đâu lại không khống chế được cảm xúc.
"Anh sợ Tưởng phu nhân đột nhiên tỉnh lại sao?" Ứng Mẫn lập tức đoán được suy nghĩ của Cố Mạc.
Cố Mạc gật gật đầu.
Mấy ngày nay, đáng lẽ anh phải ở bên cạnh Tiếu Nhiễm nhưng anh lại ở cùng với bà tưởng. Mà vào lúc này, anh cũng không gấp gáp đi gặp Tiếu Nhiễm. Vừa rồi Ứng Mẫn nói đúng, hôn nhân của anh và Tiếu Nhiễm bị bà Tưởng phá hoại thành công rồi.
Nghĩ vậy, trái tim Cố Mạc đau xót không thôi.
Cố Nhiên nói với anh, vị trí của Tiếu Nhiễm trong lòng anh không quan trọng bằng mẹ của người yêu cũ.
Anh cũng đã tự hỏi mình vấn đề này.
Thật sự Tiếu Nhiễm không quan trọng bằng bà Tưởng sao? Thật khó trả lời.
Chính bản thân anh cũng không trả lời được.
Anh biết anh bảo hộ bà Tưởng theo thoi quen.
Bởi vậy, anh đã gây tổn thương nặng nề cho Tiếu Nhiễm.
"Em đã truyền dịch Riga cho bác rồi. Anh yên tâm đi đi!" Ứng Mẫn chỉ vào Tưởng phu nhân, lặng lẽ nói.
"Liều lượng thế nào?" Cố Mạc nghe xong, nhíu mày.
Bác gái có tiền sử bị bệnh tim, có thể thường xuyên dùng thuốc an thần sao?
Anh không phải bác sĩ chuyên khoa tim cho nên không thể trả lời vấn đề này.
"Trong phạm vi cho phép sao?" Ứng Mẫn trả lời có chút chần chờ.
"Phạm vi cho phép sao?" Cố Mạc lo lắng hỏi lại.
"Em tự biết mà!" Ứng Mẫn không vui nói.
"Cảm ơn!" Cố Mạc lập tức nói lời cảm ơn.
"Anh mau đi giải thích với Tiếu Nhiễm đi!" Ứng Mẫn quan tâm nói. "Những lúc cần thiết thì cũng phải chịu tội thôi!"