"Bác sĩ Ứng, là tôi hiểu nhầm cô rồi." Nghe thấy Ứng Mẫn nói, trong lòng Tiếu Nhiễm tràn ngập sự hối lỗi.
Người ta là một người thẳng thắn như thế lại bị cô nghĩ thành người có tâm cơ thâm trầm, kỳ thật người có tâm tư phức tạp nhất vẫn là cô.
Ứng Mẫn vươn tay với Tiếu Nhiễm, nhã nhặn lịch sự cười hỏi: "Có thể làm bạn tốt không?"
Tiếu Nhiễm lập tức cầm lấy tay đối phương, không nghĩ ngợi nhiều liền cười nói: "Có thể!"
Đúng lúc này, thang máy mở ra. Ứng Mẫn mang theo Tiếu Nhiễm đi vào thanh máy.
"Tưởng phu nhân rất phòng bị, không hề cho Cố Mạc tùy ý đi ra ngoài. Bà ấy hôm qua sau một lần phát bệnh thần kinh, liền tịch thu luôn điện thoại của Cố Mạc rồi. Cho nên lát nữa cô ở bên ngoài chờ, tôi vào viện ICU tìm Cố Mạc." Ứng Mẫn săn sóc đề nghị.
"Bác sĩ Ứng. Cám ơn cô. Kỳ thực tôi có chút lo lắng cho Cố Mạc. Vạn nhất Tưởng phu nhân biết tôi tới, nhất định lại nổi điên. Tôi cũng không muốn hại Cố Mạc lại phải chịu thương tổn thêm lần nữa." Tiếu Nhiễm chân thành nói.
"Đừng lo lắng. Còn không phải có tôi sao? Trong não của Tưởng phu nhân có một khối u rất nghiêm trọng, cho nên tôi cũng được coi như là bác sĩ của bà ấy, bà ấy sẽ tín nhiệm tôi." Ứng Mẫn cười nói.
"Cực kỳ nghiêm trọng sao? U ác tính à?" Tiếu Nhiễm lập tức lo lắng hỏi thăm.
"Ác hay lành còn rất khó nói, bởi vì còn phải làm kiểm tra cắt ngang hình ảnh thì mới xác định được. Nhưng mà theo kết quả kiểm tra trước mắt thì không phải là quá lạc quan. Đây cũng là nguyên nhân mà đối với Cố Mạc thì Tưởng phu nhân bà ấy nới gì đều cũng nghe theo." Ứng Mẫn nặng nề thở dài, "Tưởng gia chỉ còn lại một người là Tưởng phu nhân, cho nên Cố Mạc thực sự rất áp lực."
"Không quá lạc quan? U ác tính? Giống với Tưởng Y Nhiên sao?" Tiếu Nhiễm khiếp sợ đến ngây người.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Ững Mẫn dẫn đầu đi ra ngoài. Thấy Tiếu Nhiễm vẫn chưa ra ngoài, cô liền hô lên một câu: "Tiếu Nhiễm!"
"A...! Xin lỗi, tôi vừa mới tập trung suy nghĩ về bệnh tình của bác gái." Tiếu Nhiễm vội vàng chạy ra ngoài thang máy, đuổi tới trước mặt Ứng Mẫn.
"Cô cũng không cần phải cảm thấy áp lực. Sinh Lão Bệnh Tử vốn là kiếp số mà ai cũng không thể thoát được. Ứng Mẫn cười cười cầm lấy bàn tay lạnh như băng của Tiếu Nhiễm.
Đối diện cùng với Ứng Mẫn lúc này, Tiếu Nhiễm cảm thấy tâm tình mình vô cùng nặng nề.
Nếu cô không có đâm chết Tưởng Y
Nhiên, bác trai cũng sẽ không tự sát, bác gái cũng sẽ không phải hậm hực. Nếu bà ấy không có u uất, liệu bây giờ bà ấy có bị bệnh nặng như thế này hay không?
Ngọn ngành căn nguyên, toàn bộ Tưởng gia đều vì cô mà chịu khổ.
Là cô hại họ!
Cô thật sự là nghiệp chướng nặng nề.
"Tiếu Nhiễm, cô ngàn vạn lần không nên nói ra bệnh tình của Tưởng phu nhân ở trước mặt Cố Mạc. Miễn cho anh ấy lại càng thêm gánh nặng trách nhiệm. Tôi đi gọi anh ấy, cô ở chỗ này đợi một lát." Ứng Mẫn nói xong, liền đi vào ICU.
Tiếu Nhiễm có chút cảm kích nhìn bóng lưng Ứng Mẫn. Nếu không phải gặp được Ứng Mẫn, cô còn không biết là đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Cô hiện tại hoàn toàn đã hiểu được tại sao Cố Mạc lại bỏ hôn lễ của hai người, ở lại trong bệnh viện nhiều ngày liền. Cũng bởi vì Tưởng phu nhân không thể chịu thêm một chút kích thích nào nữa cả, bất luận bị cái gì kích thích đều có thể khiến cho tế bào ung thư của bà ấy khuếch tán.
Tiếu Nhiễm dùng sức cắn môi, dựa vào vách tường an tĩnh chờ đợi.
Cô hiện tại chỉ có thể cầu mong cho phán đoán của Ứng Mẫn là sai lầm, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.
Nếu Tưởng phu nhân cũng vì ưng thư mà mất, trong lòng cô cả đời này cũng sẽ cảm thấy tội lỗi, vô phương cứu chữa.
Thời điểm Cố Mạc xuất hiện theo sau lưng Ứng Mẫn đi tới, nhìn thấy biểu tình Tiếu Nhiễm có chút nghiêm trọng, liền lập tức chạy tới ôm cô: "Ai nói cho em biết chuyện anh bị thương? Không nghiêm trọng đâu, chỉ là chảy vài giọt máu thôi. Em không cần lo lắng như vậy. Tới, cười một cái cho anh xem!"
"Cố Mạc, chúng ta... Chia tay đi." Tiếu Nhiễm giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương của Cố Mạc, khó khăn nói ra yêu cầu chia tay.
"Em nói cái gì?" Cố Mạc vô cùng kinh ngạc cùng tức giận nhìn Tiếu Nhiễm.