Bà Tưởng ngồi trên xích đu, cầm trong tay tấm ảnh của con gái đoạt giải, lấy khăn tay lau nhẹ, một lần lại một lần, trong mắt lộ ra bi thương sâu sắc.
Cố Mạc đi tới, ngồi xổm trước mặt bà Tưởng, nhẹ giọng nói:”Đây là ảnh chụp khi Y Nhiên năm mười hai tuổi lần nữa trở thành quan quân cuộc thi vũ đạo.”
Bà Tưởng ngẩng đầu, giọng trách cứ nói:”Cậu còn nhớ rõ?”
“Sao có thể không nhớ rõ?” Cố Mạc dựa vào đầu gối bà Tưởng, thương cảm nói, “Y Nhiên là quá khứ của cháu, cô ấy ở bên cháu từ năm ba tuổi cho đến năm hai mươi lăm tuổi. Dù là cười, khóc, náo loạn….cháu đều nhớ rõ.”
“Vậy sao cậu còn yêu Tiếu Nhiễm?” Bà Tưởng bất mãn chất vấn.
“Bác gái, Y Nhiên không còn cháu đã rất đau khổ. Bác gái, cháu cũng muốn được yêu.” Cố Mạc giống như một đứa trẻ nhìn bà Tưởng, bi thương nói. “Cháu yêu Tiếu Nhiễm, nhưng không hề quên đi Y Nhiên. Cô ấy mãi mãi ở trong tim cháu. Qua thời gian tình yêu của cháu dành cho Y Nhiên đã trở thành một loại tình thân. Ai có thể phản bội người thân của mình chứ?”
Bà Tưởng thương cảm ánh nhìn xa xăm, mơ màng:”Đúng là không thể.”
Cố Mạc đem một chiếc CD đặt vào tay bà Tưởng:”Đây là CD cháu chế tác ra vì Y Nhiên. Sang năm vào ngày giỗ của cô ấy sẽ phát hành trên cả nước. Trong này có những tư liệu vũ đạo xuất sắc nhất của cô ấy. Bác từng nói, cô ấy sinh ra là để nhảy múa. Là một vũ sư, cuộc đời nghệ thuật của cô ấy chắc vẫn luôn tồn tại trong lòng những người học vũ đạo, làm cho cả thế giới vũ đạo tưởng nhớ.”
“Sao cậu lại có thứ này?” Bà Tưởng buông bức ảnh xuống, xúc động nhận lấy CD, vuốt ve thật cẩn thận giống như có một tinh linh đang nhảy múa trên đó.
“Cháu đều lưu trữ các tư liệu vũ đạo của Y Nhiên. Không chỉ thế, cháu còn tự mình quay video và chụp rất nhiều ảnh.” Cố Mạc chân thành nói. Đĩa CD này một năm trước đã bắt đầu chuẩn bị, video vũ đạo đều là anh tự mình chọn
lựa rất lâu rồi mới quyết định. Dùng phương thức kể chuyện êm tai để giới thiệu, lột tả một cô gái tài hoa lột xác thành một vũ sư hoàn mỹ, bên trong có rất nhiều hình ảnh là anh chụp. Lúc trước khi anh quyết định làm ra chiếc CD này, không phải vì kiếm tiền, mà muốn dùng phương thức này để tưởng nhớ Y Nhiên, làm cho người đời nhớ đến cuộc đời nghệ thuật của cô. Anh thật không ngờ có một ngày, anh lại dùng chiếc CD này để chứng minh rằng Y Nhiễn rất quan trọng vói mình, chứng min rằng anh không hề quên cô. Điều này mang lại cho anh cảm giác vô cùng bi ai.
“Tôi nhớ rõ, trước kia cậu rất thích cầm máy quay phim và chụp ảnh Y Nhiên.” Bà Tưởng nhắc lại quá khứ, trên mặt nhòa lệ,”Con của tôi là thiên sứ đẹp nhất! Là vũ sư giỏi nhất!”
“May mà cháu có thói quen này, mới có thể lưu lại được nhiều hình ảnh đẹp như vậy.” Cố Mạc xúc động cười nói.
“Tôi muốn xem! Cố Mạc, cho tôi xem đi.” Bà Tưởng nắm chặt tay Cố Mạc, kích động yêu cầu.
“Được!” Cố Mạc giúp bà Tưởng đi ra khỏi phòng của Y Nhiên, quen thuộc đi vào thư phòng, mở laptop đặt trên chiếc bàn đã năm năm qua không có ai động đến, bỏ CD vào.
Bà Tưởng nhìn thất con gái trên màn hình, hốc mắt lập tức ướt át:”Đây là Y Nhiên của tôi! Là nó! Chỉ con bé có thể mang vũ đạo hòa nhập với linh hồn của chính mình.”
“Vũ đạo của cô ấy xứng tầm quốc tế.” Cố Mạc đứng phía sau bà Tưởng, hốc mắt cũng ửng đỏ.
Vụ tai nạn không chỉ hủy diệt sinh mệnh của Y Nhiên, mà còn cả vũ đạo của cô ấy!
Anh rốt cuộc không nhận ra bóng dáng của của nàng thiên sứ dịu dàng kia nữa.