Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Thừa nhận


trước sau

Editor: Quỷ Quỷ

Cố mạc ngồi trước cửa sổ bàn làm việc, cầm mảnh sứ sau khi Tiếu Nhiễm bị ngã làm vỡ được gắn lại, đôi mày nhíu lại đầy suy tư.

“Tai nạn xe….bác trai tự sát….bác gái sinh bệnh….Phùng Hân Nhiên…..Nhìn thì có vẻ không có vấn đề gì liên quan, nhưng tưởng không có quan hệ nhưng thực ra lại có liên quan.”

“Anh, cái gì liên quan, cái gì không liên quan?” Cố Nhiên đẩy cửa đi vào thì thấy Cố Mạc đang thì thào tự nói một mình, liền không kiềm chế được cười hỏi.

“Trở lại rồi à!” Cố Mạc bỏ miếng sứ cùng bức thư xuống, xoay người nhìn Cố Nhiên. “Chú vừa có việc gì vậy?”

“Bận nắn xương, bó xương, nối xương, bó xương.” Cố Nhiên trả lời nửa đùa nửa thật.

“Anh không hỏi công việc của chú.” Cố Mạc cười vỗ đầu Cố Nhiên một cái.

“Em gần đây rất thành thật. Yên tâm! Không có người phụ nữ bụng to nào đến công ty bắt anh làm chủ đâu.” Cố Nhiên trêu chọc nói.

Trong khoảng thời gian này anh thật sự rất thành thật, có đồng nghiệp tìm anh rủ đi chơi bời, đều bị anh đẩy ra. Anh còn phải đi thăm Vương Giai Tuệ, nhưng cái nhóc con vô tâm kia một chút cũng không cảm kích. Nghĩ đến cũng thấy buồn bực.

“Ai thèm để ý đến chú! Chú có lỡ gây chuyện thì đừng có tìm tôi để gánh thay hậu quả.” Cố Mạc lạnh lùng trừng mắt nhìn Cố Nhiên liếc mắt một cái.

“Anh, từ trước đến nay em chơi bời đều quanh minh chính đại, không có việc gì đâu!” Cố Nhiên vỗ vỗ ngực, không kiềm chế cười rộ lên nói.

“Chừng nào thì chú mới có thể đứng đắn một chút hả?” Cố Mạc bất đắc dĩ nhíu mi.

“Cái này đơn giản! Chỉ cần một giây để thay đổi hóa trang, em sẽ trở nên đứng đắn thôi!” Cố Nhiên làm động tác của Xuyên kịch, bướng bỉnh nháy mắt nhìn Cố Mạc.

Cố Mạc vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng đẩy, Cố Nhiên liền gục qua một bên.

“Còn nói nữa!” Cố Mạc bị em trai làm cho bật cười, “Anh nói đứng đắn! Chính là bà nội đang quan tâm hôn nhân đại sự của chú! Chú cũng nên kiềm chế một chút, nhanh nhanh cưới cháu dâu cho bà nội vui vẻ.”

“Em cưới! Em cưới! Mỗi tội cô dâu còn không biết ở đâu.”
Cố Nhiên trả lời nửa thật nửa đùa.

“Thế gần đây chú cứ chạy đi thăm Vương Giai Tuệ làm gì?” Cố Mạc đột nhiên mở miệng.

Nghe Cố Mạc hỏi, Cố Nhiên thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống. Anh đứng vững lại xong, lúng ta lúng túng hỏi:”Anh, sao anh lại biết được?”

“Anh chú thần thông quản đại chứ sao.” Cố Mạc cao ngạo cười cười.

“Nhất định là chị dâu nhỏ nói cho anh biết!” Cố Nhiên đơn giản cũng không giấu diễm nữa, “Em mỗi ngày đến nhà Vương Giai Tuệ vì cô ấy là bệnh nhân của em, là bạn thân của chị dâu nhỏ, em tự nhiên muốn quan tâm nhiều hơn một chút. Cô ấy là con gái, đi đứng cũng không tiện, đi xe busc rất khó khăn, cho nên mỗi ngày em rảnh thì đều đưa cô ấy đến trường.”

“Đón đưa? Không tiện rẻ vào khách sạn đấy chứ?” Cố Mạc nghiêm túc hỏi.

“Anh! Sao có thể chứ! Cho dù em muốn trâu già gặm cỏ non, cũng phải xem đối phương có đồng ý hay không. Còn nữa, em dù có phong lưu thế nào cũng không xằng bậy. Mấy người ngoài kia đều là tự nguyện, chơi xong thì thôi, cũng không quấn quít lấy ai cả.” Cố Nhiên nhanh chóng giải thích.

“Chú ở bên ngoài chơi thế nào thì mặt kệ chú. Vương Giai Tuệ không thể đâu!” Cố Mạc lạnh lùng nói, “Trừ phi chú nghiêm túc!”

“Anh….” Cố Nhiên liếm liếm môi, “Anh với cô ấy không có…….”

“Nói linh tinh cái gì?” Cố Mạc cốc đầu Cố Nhiên một cái, “ Một Tiếu Nhiễm với anh đã quá đủ rồi, còn muốn rước thêm phiền toái hay sao?”

“Nếu anh an phận không ngó ngàng gì, em sẽ nhảy vào!” Cố Nhiên cười ha ha hai tiếng.

“Cậu nói thật?” Cố Mạc trịnh trọng hỏi.

“Cứ xem như vậy đi. Ít nhất cô ấy cũng làm cho em cảm thấy hứng thú.” Cố Nhiên thu hồi nụ cười bất cần đời, nghiêm trang trả lời

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện