"Biết chân mình như thế rồi lại còn cố làm ra động tác nguy hiểm như vậy!" Cố Nhiên lập tức chạy tới, đỡ lấy thân thể đang lung lay của Vương Giai Tuệ.
"Còn không phải là bị anh chọc tức!" Vương Giai Tuệ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Cố Nhiên.
" Cô Nãi Nãi của tôi ơi, tôi nào dám chọc em?" Cố Nhiên không biết phải nói như thế nào, "Mỗi ngày đều là em giận tôi mà!"
"Không làm việc trái với lương tâm, thì không sợ bị quỷ gõ cửa!" Vương Giai Tuệ uy vũ nói, "Tôi chọc anh? Chẳng lẽ trong lịch sử của anh chưa từng có một ngày đổi ba người bạn gái sao?"
"Mỗi người đều có một quá khứ. Biết sửa chữa sai lầm mới là tốt?" Cố Nhiên chột dạ nhìnVương Giai Tuệ.
Nếu sớm biết gặp phải một khắc tinh như Vương Giia Tuệ, 28 năm qua anh nhất định sẽ thủ thân như ngọc.
"Anh đã từng nhìn thấy qua chó thay đổi ****?" Vương Giai Tuệ xoay người, khiêu khích nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của Cố Nhiên.
Vẻ mặt Cố Nhiên liền biến thành màu của đất.
"Anh chưa thấy qua đi, tôi cũng chưa từng thấy qua. Quen thói trộm cá cũng sẽ thành nghiện." Vương Giai Tuệ nói xong, liền chống gậy đi ra ngoài.
"Anh đây cả đời sau chỉ trộm của em còn không được sao?" Cố Nhiên ở phía sau lưng Giai Tuệ nói.
Nghe thấy lời nói của Cố Nhiên, hai má Vương Giai Tuệ vọt một cái đỏ ửng. Cô tức giận đến dậm chân, quên mất chân còn đang bị thương, kết quả là đau đến lệ rơi đầy mặt.
Cố Nhiên khẩn trương tiến lên phía trước, cẩn thận ôm cô đặt lên ghế sofa.Anh tặng cho Vương Giai Tuệ một cụ cười đầy quyến rũ, tà mị nói: "Dọa em sao?"
"Đừng có đùa cợt như vậy!Anh hai Cố! Tôi là bệnh nhân của anh!" Vương Giai Tuệ xấu hổ rút tay ra, đem tầm mắt di chuyển sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của anh.
"Em là bệnh nhân của anh nhưng anh lại đích thân đến đây?" Cố Nhiên bị Vương Giai Tuệ làm cho tức giận đến cắn răng.
"Cố Nhiên, tôi đau chân." Vương Giai Tuệ nũng nịu nói.
Cố Nhiên thở dài, bắt đầu mát xa chân cho Giai Tuệ: "Anh không bức em. Em cũng đừng trốn anh. Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi. Nếu em cảm thấy không tìm được người đàn ông nào đẹp
trai hơn anh thì cứ gả cho anh là được!"
"Sẽ không có ngày đó." Vương Giai Tuệ cúi đầu, trong đầu dần dần hình thành một viễn cảnh mơ hồ. Không được!Cô không thể như vậy! Những gì mẹ nói cô đều nhớ rõ ràng. Anh cùng cô là người của hai thế giới, căn bản là không thể cùng bắt đầu. Cô không thể nuôi giấc mộng Chim sẻ hóa Phượng Hoàng đươc.
Cô lập tức gạt phăng hình ảnh kia ra khỏi đầu.
"Lắc cái gì? Có anh quá đẹp trai không, sợ nhìn anh rồi sẽ trúng độc của anh?" Cố Nhiên không kềm chế được cười hỏi.
Vương Giai Tuệ lập tức làm động tác nôn mửa: "Chưa từng thấy qua da mặt người nào dày như vậy."
Đúng lúc này, lại có người tới gõ cửa.
"Anh hai Cố, mở cửa đi! Nếu là người thu tiền điện, nước, than, điện thoại thì nhất định không được để ý đến hắn!" Vương Giai Tuệ lo lắng dặn dò Cố Nhiên.
"Mấy người ở tiểu khu này rốt cuộc có bao nhiêu kẻ lừa đảo?" Cố Nhiên nhếch khóe miệng.
"Anh giàu như vậy đương nhiên không thể hiểu được sự khó khăn của chúng tôi." Vương Giai Tuệ một bên xoa chân cứng nhắc, một bên đáp lại.
"Nơi này không an toàn như vậy, vì sao lại không đổi một chõ khác?" Cố Nhiên mở cửa trước, đau lòng hỏi.
Trước kia anh cũng có nghe nói qua ở thành phố A cũng còn rất nhiều khu trị an không tốt, nhưng đều chưa từng gặp qua.
Nếu không là vì Vương Giai Tuệ, cả đời anh chỉ sợ cũng sẽ không tiếp xúc với những loại địa phương như thế này.
"Anh cho rằng ai cũng là người có tiền như anh sao? Người rơi vào đừơng cùng cũng chỉ có thể thuê nơi này! Tiền thuê nhà khá tốt!" Vương Giai Tuệ chua xót bĩu môi, "Tôi nói này, anh nhanh ra mở cửa a!"
Cố Nhiên trì độn đi mở cửa. Khi anh nhìn thấy người đứng ở bên ngoài, liền biến thành người già có chứng bệnh đãng trí.