Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Theo dõi


trước sau

Editor: Xẩm Xẩm

Cố Mạc cầm lấy chìa khóa ở quầy, ôm Tiếu Nhiễm đi vào thang máy.

Đứng trước cửa thang máy, đột nhiên Cố Mạc nhìn xung quanh một cái.

“Làm sao thế?” Tiếu Nhiễm kỳ quái hỏi han.

“Cảm giác có người nhìn chằm chằm anh?” Cố Mạc đấm bả vai: “Có thể là do anh bị ảo giác.”

“Cái này không kỳ quái, anh ở đâu cũng là tiêu điểm.” Tiếu Nhiễm nhìn Cố Mạc, nghịch ngợm cười nói.

“Anh coi nó như một lời ca ngợi.” Cố Mạc ghìm chặt eo Tiếu Nhiễm, đưa cô vào thang máy.

Tiếu Nhiễm nhìn thoáng qua đám người chung quanh, nhếch mũi chân lên, áp vào bên tai Cố Mạc nói: “Anh phải quen đi!”

Cố Mạc ôm đầu cô, cười nói: “Thật ra... hai chúng ta ở cạnh nhau, mới đúng là tiêu điểm của mọi người.”

Nghe được anh nói, Tiếu Nhiễm kiêu ngạo cười.

Thấy cô cười, hầu kết của Cố Mạc không kiềm hãm được mà động một cái. Nếu không phải đang ở trong thang máy, nếu không phải xung quanh có một đống người, anh thật muốn dùng lực hôn lên lúm đồng tiền của cô.

Dưới lầu, Tiếu Lạc tháo mắt kính xuống, thần bí cùng với Dương Nguyệt Quyên trốn ở một góc phòng nói: “Mẹ, thật là, ba con không theo tới. Chỉ có Cố Mạc và Tiếu Nhiễm. Ba đi đâu thế?”

“Ngày mai đi theo xe của bọn họ là biết được rồi.” Dương Nguyệt Quyên không sao cả cười cười.

“Đúng, nếu ba cùng đi với Tiếu Nhiễm, bọn họ chắc chắn phải gặp nhau sớm. Chúng ta về phòng đi ngủ trước, ngày mai còn phải dậy sớm.” Tiếu Lạc đồng ý nói.

“Sáng sớm? Có thể không lớn.”: Dương Nguyệt Quyên trào phúng cười lạnh: “Cố Mạc và Tiếu Nhiễm không gặp nhau mấy ngày rồi, ngày mai có ngủ đến khi mặt trời lên cao cũng không sai lắm.”

Tiếu Lạc không quá khoái trá bĩu môi.

“Được, chúng ta trở về phòng.” Dương Nguyệt Quyên chỉnh sửa lại áo khoác, dẫn đầu đi vào thang máy.

“Mẹ, mẹ nói mục đích ba mang Tiếu Nhiễm đến đây chắc không phải là vì muốn để cho Cố Mạc và Tiếu Nhiễm hẹn hò chứ>?” Tiếu Nhiễm đứng trong thang máy, vẻ mặt suy tư hỏi han.

“Nếu Cố Mạc muốn hẹn hò, chắc sẽ không chạy đến nơi mà chim cũng bay qua này đâu.” Dương Nguyệt Quyên lập tức phủ định quan điểm của Tiếu Lạc: “Chuyện này nhất định có liên quan
đến lão già Hoắc Tra Bố kia. Ngày mai có lẽ sẽ biết được đáp án.”

...

Cố Mạc vừa vào phòng tổng tổng liền giữ Tiếu Nhiễm ở khuỷu tay, cúi đầu che lại môi của cô, tận tình đòi lấy thứ vừa rồi không có cách nào chạm vào.

Tay Tiếu Nhiễm chặn lại môi mỏng của anh, thở phì phò sẵng giọng: “Chưa đánh răng!”

“Em rất thơm!” Cố Mạc lấy tay cô ra, một lần nữa phủ lên trên.

Tiếu Nhiễm hoàn toàn không chống đỡ được nhiệt tình của Cố Mạc, chỉ có thể giao toàn bộ sức nặng trên người cho Cố Mạc, dùng hai tay ôm lấy cổ của anh.

Cố Mạc vừa hôn cô vừa cởi quần áo của hai người.

Bởi vì mùa đông ở Hắc Hà rất lạnh, hai người bọn họ mặc rất nhiều quần áo, cho nên cởi ra rất khó. Cố Mạc cật lực cởi áo đầu tiên của cô ra, ôm cô hướng về phía nhà vệ sinh.

Lúc cả người ngâm vào trong nước ấm, Tiếu Nhiễm mới cảm giác được thân thể của mình có bao nhiêu mệt mỏi. Cả người được nước ấm ôm lấy, Tiếu Nhiễm mệt mỏi nhắm mắt lại: “Thật thoải mái! Thật muốn cả ngày đều ngâm nước ấm. Hắc Hà thật sự quá lạnh!”

“Vốn dĩ kế hoạch của anh là đưa em đi tắm nắng ở Maldives, không nghĩ tới lại chạy đến nơi tuyết rơi ngập đầu như Hắc Hà.” Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực, có chút tiếc nuối nói.

Lãng mạn đã không có, chỉ có mệt mỏi cùng lo lắng cho người thân bị bệnh.

“Về sau còn có cơ hội đi Maldives, nhưng Hắc Hà thì không thể không tới. Bệnh tình ông ngoại nguy kịch, nếu không phải là anh, cũng có lẽ bây giờ em đã mất ông rồi.” Tiếu Nhiễm nghĩ đến kết quả này liền run rẩy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện