Tiếu Nhiễm cứng nhắc nằm ở trên giường, e sợ Cố Mạc thay đổi chủ ý.
Không biết qua bao lâu, di động của Cố Mạc đột nhiên vang lên. Anh lập tức đứng dậy, cầm di động đi hướng ban công. “Trịnh Húc, chuyện gì?”
“Cố tổng, tôi mới nhận được tin tức, nói Dương Nguyệt Quyên mang một lượng lớn chất kháng sinh quá hạn và chất lượng kém sửa lại đóng gói, lặng lẽ bán đi ba tỉnh Tây Bắc. Chúng ta có cần tố giác việc này không?”
Cố Mạc quay đầu nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm đang nằm trên giường của anh, trầm mặc ít nhất một phút đồng hồ: “Tiếp tục theo dõi việc này, nhưng không cần có động tác gì. Dương Nguyệt Quyên tự chịu diệt vong, chúng ta ngoảnh mặt làm thinh là được.”
“Cố tổng, hiện tại là cơ hội để tiêu diệt tập đoàn Bằng Trình.Vì cái gì……” Âm thanh Trịnh Húc lộ ra không dám tin cùng kinh ngạc.
Cố Mạc lại nhìn Tiếu Nhiễm, bịt di động, thấp giọng nói: “Tạm dừng hết thảy động tác đối phó tập đoàn Bằng Trình.”
“Cố tổng không báo thù?” Trịnh Húc vạn phần khó hiểu.
“Tài chính tập đoàn Bằng Trình hiện tại xảy ra vấn đề, hơn nữa sự kiện chất kháng sinh, chúng ta không làm cái gì, ông ta cũng không kiên trì được bao lâu.” Cố Mạc lạnh lùng nói.
“Được rồi.” Trịnh Húc có chút không sao nói rõ được.
Cố Mạc tắt điện thoại, đứng ở ban công đón gió lạnh, không có vào nhà.
Mối thù của Y Nhiên nhất định phải báo, nhưng anh đã đáp ứng với Tiếu Nhiễm không động thủ với ba của cô.
Một cái Tiếu Nhiễm khiến cho kế hoạch mưu tính từ rất lâu của anh bỏ dở nửa chừng.
Anh là thật sự để ý Tiếu Nhiễm sao?
Anh nhắm mắt lại, khuôn mặt của Tưởng Y Nhiên xuất hiện ở trước mặt anh…..
Tưởng Y Nhiên mặc đồng phục bệnh nhân ngồi ở trên giường bệnh, mở to đôi mắt trống rỗng xinh đẹp, nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Cố Mạc ca ca, anh nói lúc lá trên cây ngoài cửa sổ rụng hết, em có thể bước đi không?”
Anh mặc áo trắng dài đứng ở bên cạnh giường bệnh, ánh mắt ôn tồn nói: “Không nên suy nghĩ bậy bạ. Phải tin tưởng vào y thuật của Cố Mạc ca ca.”
“Cố Mạc ca ca, nếu em hết bệnh rồi, có thể trở thành bạn gái của anh không?”
Anh khiếp sợ ho khan: “Y Nguyên, dưỡng bệnh thật tốt.”
“Em chỉ biết Cố Mạc ca ca thích một cô gái khỏe mạnh. Em không có tư cách.” Tưởng Y Nguyên cắn môi, không tiếng động rơi lệ.
Anh
đau lòng ngồi xuống bên giường, ôm Tưởng Y Nguyên vào trong lòng: “Đừng khóc! Trước khi phẫu thuật phải bào trì tin thần lạc quan.”
“Cố Mạc ca ca không thích Y Nguyên.” Tưởng Y Nguyên đẩy anh ra, nằm xuống giường, vẻ mặt đau thương.
Anh chỉ nhớ rõ bản thân xúc động nói: “Y Nguyên, anh đáp ứng em!”
Tưởng Y Nguyên lập tức nhào vào trong lòng anh: “Cố Mạc ca ca, không được đổi ý!”
Nhìn thấy Tưởng Y Nguyên tươi cười, anh cảm thấy ánh sang ngoài cửa sổ đều tươi đẹp lên.
Một tháng sau, Tưởng Y Nguyên mặc quần lụa mỏng màu trắng đứng ở trước mặt anh, ôn nhu nói: “Cố Mạc ca ca, em phải làm cô dâu của anh.”
Anh kéo cô vào trong lòng, cảm khái nói: “Trong trí nhớ cat anh em vẫn là một tiểu nha đầu bím tóc đuôi sam, chỉ chớp mắt sẽ làm cô dâu của anh.”
“Từ lúc ba tuổi em liền yêu thượng anh. Chỉ là bệnh của em.”
“Y Nguyên, không cần tái hồ ngôn loạn ngữ. Cố Mạc ca ca tự mình cầm dao, giải phẫu rất thành công, tin tưởng anh.” Anh đau lòng ôm sát Tưởng Y Nguyên.
Tưởng Y Nguyên sờ sờ tóc giả trên đầu chính mình, có chút lo lắng nói: “Cố Mạc ca ca, anh sẽ không cê em xấu đi?”
“Y Nguyên ở trong lòng anh vĩnh viễn là đẹp nhất.” Anh ôn nhu dỗ dành nói.
Cô nhếnh kên mũi chân, then thùng hôn lên môi của anh.
Thế giới tình yêu luôn tràn ngập ngọt ngào, mỗi một phút một giây ở chung nhớ lại đều là tình yêu nồng cháy, lại tổn thướng đến trái tim anh.
Là cây còn không có rụng hết, Y Nguyên liền thật sự đi rồi, biến mất trong sinh mệnh của anh.
Một khắc kia anh mới biết được nguyên lai bản thân yêu cô còn nhiều hơn so với cô yêu chính mình.
Cố Mạc từ trong ký ức quay về, nhìn hoa viên ngoài cửa sổ ngần người.