Editor: Xẩm Xẩm
“Mẹ, mẹ quá anh minh rồi!” Tiếu Lạc trở lại khách sạn, ngồi xuống bên giường, vẻ mặt sùng bái nhìn Dương Nguyệt Quyên.
“Gừng càng già càng cay, đừng nói là Cố Mạc, ba của con cũng không phải là đối thủ của mẹ.” Dương Nguyệt Quyên ngạo mạn trả lời.
“giết người không thấy máu, đúng là cao minh!” Tiếu Lạc gật đầu đồng ý.
Dương Nguyệt Quyên ném túi du lịch ở trên giường, nghiêm mặt nói với Tiếu Lạc: “Không giúp mẹ thu dọn rồi di chuyển đi, đừng e ngại mẹ!”
“Mẹ, mẹ thu dọn hành lý làm gì? Quay lại thành phố A sao?” Tiếu Lạc bồn chồn nhìn Dương Nguyệt Quyên.
Bọn họ tới Hắc Hà một chuyến, không phải chỉ để muốn chọc giận Hoắc Tra Bố đi?
Kia vốn dĩ không tổn hại đến căn cơ của Tiếu Nhiễm.
Cô nhiều lắm cũng chỉ tức giận vài ngày.
“Chuyện chúng ta chọc giận Hoắc Tra Bố không chừng rất nhanh sẽ lan tới tai ba của con, con không muốn bị ông ấy bắt đến mắng cho một trận, thì còn đợi ở đây à. Mẹ phải trốn thôi.” Dương Nguyệt Quyên ngạo mạn trả lời, trên tay không hề nhàn rỗi, đem toàn bộ quần áo nhét vào trong vali, nhắc đến liền muốn thoát thân.
“Mẹ, từ từ đã, con cũng đi theo mẹ.” Tiếu Lạc nhanh chóng nhảy dựng lên từ trên giường, bắt đầu rối ren thu dọn lại.
Lúc cô thu dọn xong hành lý, tính toán rời đi cùng mẹ lúc đó, liền nghe thấy một tràng những tiếng đập cửa vô cùng có lực.
“Chắc chắn là ba con.” Dương Nguyệt Quyên khẩn trương nói.
“Đúng không?” Tiếu Lạc cũng luống cuống.
Không nghĩ ba tới nhanh như vậy
Sáng hôm đó Cố Mạc nhất định nhìn thấy cô rồi.
Dương Nguyệt Quyên cắn chặt môi suy nghĩ hồi lâu, đang nghĩ sau một hồi thì ra quyết định: “Mở!”
“Mẹ không sợ ba à?” Tiếu Lạc khẩn trương đến mức hai chân bắt đầu run run.
Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, càng ngày càng dồn dập, đủ để thấy kiên nhẫn của người gõ cửa sắp được dùng hết rồi.
“Tiếu Lạc, nhanh chóng mang hành lý giấu đi.” Dương nguyệt Quyên mang theo vali hành lý đến trước tủ quần áo, nhét vào bên trong: “Con nhanh lên!”
“A!!” Tiếu Lạc nhanh chóng đưa vali hành lý cho Dương Nguyệt Quyên, nhìn bà nhét vào tủ.
“Con đi mở cửa!” Dương Nguyệt Quyên đóng tủ quần áo, ra lệnh.
“Con? Không đâu!” Tiếu Lạc sợ hãi lắc đầu.
Cô sợ ba sẽ xé
nát cô dưới cơn giận dữ mất.
“Mẹ, mẹ cũng đến đây đu, vừa rồi không phỉa mẹ nói gừng càng già càng cay sao!” Tiếu Lạc nói xong, liền trốn vào toilet.
“Không có tiền đồ.” Dương Nguyệt Quyên bất mãn nói.
Bà cởi áo khoác ngoài ra, ném lên ghế sofa, chỉnh lại đầu tóc rồi đi ra cửa.
Cửa mở ra, nhìn thấy Tiếu Bằng Trình, bà giả bộ ngạc nhiên: “Bằng Trình?”
“Qủa thật là cô!” Tiếu Bằng Trình đẩy Dương Nguyệt Quyên đang chắn ở cửa ra, bước vào phòng: “Tiếu Lạc đâu?”
“Anh tìm con sao?” Dương Nguyệt Quyên cười hỏi.
“Tôi tìm hai mẹ con cô!” Tiếu Bằng Trình đứng ở giữa phòng, hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn Dương Nguyệt Quyên.
“Ai trêu chọc ông rồi hả? Nộ khí lớn như vậy.” Dương nguyệt Quyên ra vẻ không hiểu, đi qua, bắt tay khoát vai lên đầu vai Tiếu Bằng Trình, quyến rũ cười hỏi.
Tiếu Bằng Trình một tay đẩu Dương Nguyệt Quyên ra, nhìn bà thiếu chút nữa ngã xuống đất cũng không đưa tay ra đỡ.
“Các người chạy tới Hắc Hà làm gì?” Tiếu Bằng Trình tàn khốc nhìn Dương Nguyệt Quyên.
Dương Nguyệt Quyên đứng vững, tươi cười: “Đương nhiên là tới tìm anh.”
“Làm sao bà biết chuyện tôi tới Hắc Hà?” Tiếu Bằng Trình không hờn giận chất vấn.
“Anh và Tiếu Nhiễm hai người sống đột nhiên biến mất không thấy đâu, thì em chả cho người tìm hỏi một chút?” Dương Nguyệt Quyên không sao cả trả lời.
“Là thư ký Khương nói cho bà?”
“Em gọi điện thoại đến công ty hàng không hỏi là được? Sao? Anh nghi ngờ thư ký Khương là người của em? Cô ấy đối với anh trung thành và tận tâm, sao có thể?” Dương Nguyệt Quyên cười lạnh nói.