Editor: Nhã Y Đình
Sau khi giải quyết hết đồ ăn, Tiếu Nhiễm ôm bụng đứng lên: “Hứ! Chú à, đều tại anh!”
“Ừ, là lỗi của anh!” Cố Mạc yêu chiều đáp.
“Anh không hề phản đối sao?” Tiếu Nhiễm bất mãn nhìn Cố Mạc.
Tối nay anh biến thành ông ba phải rồi.
Cô nói gì, anh đều tin cô.
Nếu cô không hiểu chuyện, anh cũng như vậy là do cô.
“Em đang yêu như vậy, anh không nỡ!” Cố Mạc bế Tiếu Nhiễm lên, đặt Tiếu Nhiễm lên trên giường. “Đừng ngủ vội!”
“Để làm gì?” Tiếu Nhiễm kỳ quái hỏi.
“Chờ anh trở lại!” Cố Mạc nói xong đi về phía phòng tắm.
Tiếu Nhiễm nhìn hai tay, phát hiện lòng bàn tay vẫn còn mỡ. Cô đang định nhảy xuống giường, vừa định vào rửa tay thì thấy Cố Mạc bưng chấu nước đi tới.
Cố Mạc để chậu rửa mặt lên tủ đầu giường, vắt khăn mặt, bắt đầu lau mặt và tay cho Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm cảm động nhìn Cố Mạc, khóe môi tươi cười. Đây là lần thứ hai Cố Mạc chăm sóc cô như thế. Cô cảm động muốn khóc. Trừ ba ra không có ai đối xử với cô tốt như vậy. Anh cưng chiều cô lên tận trời. Ngay cả ba cũng không bằng. Không thể nói thế. Cố Mạc đã thay ba tiếp tục cưng chiều cô!
Cố Mạc vừa lau xong cho Tiếu Nhiễm, lại bưng chậu nước vào phòng tắm.
Rồi khi trở về, cả người Cố Mạc thấy thoải mái. Anh xốc chăn lên, chui vào ôm chặt lấy Tiếu Nhiễm: “Ngủ đi!”
“Chú à, trước kia anh có chăm sóc chị Y Nhiên cẩn thận như vậy sao?” Tiếu Nhiễm cực kỳ tò mò lúc Cố Mạc và Tưởng Y Nhiên ở bên nhau. Có thể nói cô ghen tị nhưng cô rất muốn biết.
“Cô ấy...... rất độc lập! Ngược lại, cô ấy còn chăm sóc anh hơn!” Cố Mạc cực kỳ bình tĩnh trả lời.
Đột nhiên anh phát hiện ra lúc nhắc tới Tưởng Y Nhiên, anh không còn chút dao động nào nữa, rất bình tĩnh như nói về một người bạn tốt mà không phải nói đến người yêu.
Chẳng lẽ anh thật sự đã từ bỏ được cuộc tình này sao?
Đột nhiên anh cảm thấy có chút áy náy với Tưởng Y Nhiên.
Anh lựa chọn yêu Tiếu
Nhiễm, chắc chắn có chút áy này nhưng anh không hề hối hận.
“Thật sao?” Tiếu Nhiễm vui vẻ mở to mắt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Mạc.
“Kỳ thật anh không phải là một người bạn trai biết quan tâm. Toàn bộ tâm trí của anh chỉ ở trong phòng nghiên cứu. Tất cả đều coi nghiên cứu y học là trên hết, rất ít khi quan tâm đến cảm thụ đến cô ấy. Bé con, kỳ thật trong chuyện tình cảm cực kỳ ngu dốt. Anh cũng không hiểu lãng mạn. Nếu em có gì không hài lòng nhất định phải nói cho anh biết. Anh sẽ thay đổi!” Cố Mạc nói.
“Em không có gì bất mãn cả!” Tiếu Nhiễm chui vào lòng Cố Mạc, cười nói: “Anh làm rất tốt, đêm nay em rất vui vẻ!”
“Đúng là cô nhóc dễ dàng thỏa mãn! Nếu sớm biết rằng chuẩn bị một bàn đồ ăn cay đã khiến em thỏa mãn như vậy thì anh có thể tiết kiệm tiền triệu mua đá quý rồi!” Cố Mạc dùng sức ôm Tiếu Nhiễm, cười bên tai cô.
“Anh cảm thấy thiệt thòi sao?” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo hừ một tiến, “Đã tặng quà rồi, không thể đòi lại!”
“Đúng vậy, thật thiệt thòi! Đá quý có thể đổi rất nhiều đồ ăn cay!” Cố Mạc cười, “Có như vậy nó mới không phải mốc meo trong tủ bảo hiểm!”
“Cho nên về sau anh đừng tặng trang sức cho em!” Tiếu Nhiễm cười ôm lấy cổ Cố Mạc, “Chú à, lần sau anh dẫn em đi ăn đồ ăn ngon đi!”
“Được!” Cố Mạc cười dán môi Tiếu Nhiễm, hôn lên môi cô, “Bé con, anh chưa ăn no!”
“A, Làm sao bây giờ? Chỗ xiên cay kia em đã ăn hết rồi!” Tiếu Nhiễm xấu hổ nói.
“Anh muốn ăn em!” Cố Mạc cười vui vào trong lòng Tiếu Nhiễm, mi hoặc nói.