Editor: Nhã Y Đình
“Con bé không biết thì chứng tỏ anh không sai sao?” Hoắc Tra Bố bất mãn trừng mắt nhìn Tiếu Bằng Trình một cái.
“Không phải...... Con...... “ Tiếu Bằng Trình còn muốn giải thích cái gì nhưng đã bị Trác Liệt kéo ra khỏi phòng bệnh.
“Dượng! Kỳ thật, có một số việc...... càng tô càng đen thôi!” Trác Liệt đứng ở hành lang, nhìn về phía cửa sổ, nói với Tiếu Bằng Trình.
Tiếu Bằng Trình lấy thuốc lá, định hút nhưng nhìn thấy biển cấp hút thuốc đành ném điếu thuốc vào thùng rác, buồn chán cào cào tóc: “Dượng biết, ông cụ không có khả năng sẽ tha thứ cho dượng ngay lập tức. Mấy năm nay dượng không dám nói cho ông biết dượng đã tái hôn. Dượng biết rằng một khi ông đã biết được chân tướng sự việc sẽ hận dượng. Dương không có cơ hội cầu xin ông tha thứ, thay Nhã Lam hiếu kính ông!”
“Dượng chắc chắn, cô không biết dượng...... bên ngoài...... sao?” Trác Liệt nhìn Tiếu Bằng Trình đầy hoài nghi.
“Chắc là không! Dượng và Dương Nguyệt Quyên bắt đầu là do một lần say rượu mất kiểm soát. Có một số việc đã có lần đầu tiên thì sẽ có những lần sau. Nhưng sau mỗi lần, dượng đều tự trách, cảm thấy bản thân có lỗi với Nhã Lam, càng chăm sóc, yêu thương bà ấy hơn. Dượng thừa nhận dượng không phải là một thằng đàn ông có ý chí kiên định. Sau khi Nguyệt Quyên mang thai, dượng cho bà ta một số tiền lớn để bà ta bỏ đứa bé đi. Khồng ngờ bà ta lại trốn dượng sinh hạ Tiểu Lạc. Dượng biết Nhã Lam có bệnh về tim nên vẫn giấu diếm bà ấy chuyện này!” Tiếu Bằng Trình trầm tư, trong ánh mắt cực kỳ tự trách.
“Cháu còn tưởng rằng cô bị dượng chọc giận mà tức chết!” Trác Liệt ân hận nhìn Tiếu Bằng Trình, “Cháu nghĩ ông cụ cũng nghĩ như vậy cho nên vẫn lạnh lùng với dượng!”
“Nếu quả thật như vậy thì dượng không còn mặt mũi nào để sống nữa. Dượng yêu Nhã Lam như vậy làm sao có thể gây tổn thương cho bà ấy chứ? Bà ấy vì dượng mà rời bỏ quê hương, cha mẹ. Nếu mà dượng vì Nguyệt Quyên mà lạnh nhạt bà ấy thì dượng chính là đồ lưu manh.” Tiếu Bằng Trình ảo não nói, “Kỳ thật, hiện tại dượng cũng chẳng phải người tốt gì!”
“Cô chắc cũng biết dượng yêu cô nhiều như thế nào!” Trác Liệt dùng sức nắm chặt bả vai của Tiếu Bằng Trình.
“Cảm ơn cháu đã an ủi. Nói thật, dượng không mong được tha thứ. Vì sai lầm của dượng không đáng được tha thứ.
Dượng chỉ mong ông cụ có thể cho dượng được hầu hạ, hiếu kính ông cụ mà thôi!” Tiếu Bằng Trình chua xót nói, “Nếu như ông cụ không bài xích dượng đến gần là dượng hài lòng rồi!”
Sau khi Nhã Lam ra đi, cha vợ cũng không chịu nhận điện thoại của ông, trả lại toàn bộ chi phiếu ông gửi tới, bày tỏ thái độ không muốn quan hệ gì với ông.
Điều này càng khiến trong lòng ông tự trách hơn.
Ông đã bắt cóc đứa con gái mà ông cụ thương yêu nhất nhưng không đối xử với cô tử tế.
Bác Cách Ngạn đứng ở cửa phòng bệnh, nghe toàn bộ lời nói của Tiếu Bằng Trình, biết được ông thật sự yêu An Ba, bà quyết định tha thứ cho người đàn ông này.
“Em rể, tôi vẫn cho rằng, An Ba gả cho cậu sẽ cực kỳ hạnh phúc!” Bác Cách Ngạn đi đến trước mặt Tiếu Bằng Trình, thở dài đầy tiếc nuối.
“Thật xin lỗi, khiến mọi người thất vọng rồi!” Tiếu Bằng Trình ân hận đáp.
“Hiện tại chúng tôi có tha thứ hay không cũng không còn ý nghĩa gì, An Ba chết rồi!” Bác Cách Ngạn thở dài, “Bác cả nói cả đêm qua cậu đã không ngủ rồi bảo cậu vào nằm nghỉ trên sô pha một lát!”
“Em sợ ông cụ lại tức giận ảnh hưởng đên sức khỏe cho nên vẫn chờ ở ngoài này!” Tiếu Bằng Trình tự trách cắn môi, “Em vào xem ông cụ!”
“Em rể, có chúng tôi ở đây rồi, cậu cứ yên tâm ngủ đi!” Bác Cách Ngạn cười thoải mái với Tiếu Bằng Trình.
“Cảm ơn!” Tiếu Bằng Trình cảm kích nhìn Bác Cách Ngạn một cái.
Có lẽ do hoàn cảnh không nên bọn họ rất rộng lượng. Khi biết ông là đầu sỏ hại người thân của họ nhưng vẫn có thể tha thứ cho ông, lại còn cười đầy thiện ý như vậy.
Điều này khiến ông nhớ đến Nhã Lam – người vợ trước xinh đẹp, thiện lương, hoạt bát.
Trên người Tiếu Nhiễm – tâm can bảo bối của ông cũng có một nửa dòng máu của con người nơi đây nên mới tạo nên tính cách độc đáo, mê người của con bé.