Editor: Xẩm Xẩm
“Mọi rợ! Dã nhân!” Dương Nguyệt Quyên phẫn nộ quát.
Bà chưa từng chật vật như vậy.
“Các người còn dám xông vào bệnh viện, tôi sẽ cho các người biệt được cái gì gọi là thợ săn!” Trác Liệt nói xong, rời khỏi thang máy, bình tĩnh thưởng thức mẹ con Dương Nguyệt Quyên kêu gào.
Dương Nguyệt Quyên không phục, nghĩ muốn xông ra, lại bị Trác lIệt đẩy trở lại.
Khi cửa thang máy khép lại, Dương Nguyệt Quyên ở trong thang máy giương nanh múa vuốt: “Hỗn đản! Qủa nhiên là người dã man, ngay cả tôn trọng tối thiểu với trưởng bối cũng không có!”
“Mẹ, tuy chúng ta bị ném ra, nhưng mục đích đã đạt được rồi.” Tiếu Lạc bình tĩnh nhắc nhở Dương Nguyệt Quyên.
Trác liệt trở lại phòng bệnh, nhìn thấy ông ngoại ôm ngực, khó chịu dựa vào giường ngồi chồm hổm trên mặt đất. anh lập tức kinh hoảng tiến lên, đỡ lão gia trở về giường: “Ông, ông đừng để bị trúng kế, bọn họ nghĩ muốn làm ông tức giận.”
“Ông bảo... cháu mang súng săn đến... cháu không nghe!” Hoắc Tra Bố dựa vào đầu giường, tức giận trách cứ.
“Bác sĩ nói vài ngày nữa ông có thể xuất viện rồi. Nếu ông tổn hại đến sức khỏe của mình, chúng ta còn phải ở lại đây thêm vài ngày nữa.” Trác Liệt khẩn trương trấn an Hoắc Tra Bố.
“Sợ chết cái gì? Vừa lúc đi tìm bà và cô của cháu.” Hoắc Tra Bố nói xong, lại phun ra một búng máu.
Nhìn thấy ông thổ huyết, sắc mặt Trác liệt tái mét. Bác sĩ đã dặn dò anh, không thể lại khiến ông kích động, nếu như thổ huyết thì bệnh tình sẽ lại tăng thêm.
Anh run rẩy bắt đầu làm xoa bóp thông khí.
Lát nữa anh phải nói chuyện này cho Cố mạc.
....
Cố Mạc ngồi trước bàn, nhìn tờ giấy xét nghiệm trong tay, phi thường nghiêm trọng.
Hóa ra đây là nguyên nhân mà vẻ mặt của Lynda rất ngưng trọng.
Chuyện anh lo lắng nhất cũng đã xảy ra.
Ung thư, có khả năng di truyền.
Anh nhắm mắt lại, hít sâu vào một hơi, nói cho chính mình, có lẽ chỉ là trùng hợp. Tiếu Nhiễm chắc chắn không thể mắc bệnh nan y giống như ông ngoại.
Nghe được động tĩnh từ trong nhà vệ sinh, anh lập tức thu lại tờ giấy xét nghiệm, làm bộ như không có việc
gì tiếp tục chỉnh lại tư liệu.
“Cố mạc, phía bên anh công tác bận lắm không?” Tiếu Nhiễm lau tóc đi đến bên người Cố Mạc, cười hỏi.
Cố Mạc đứng dậy, giúp cô đi đến ghế dựa, nhận khăn mặt trong tay cô, vừa lau tóc vừa cười nói: “Không tồi, sau này giao mọi chuyện cho Trịnh Húc và Lynda. Ngày mai chúng ta trở về Hắc Hà.”
“Ba nói công ty có việc gấp cần xử lý, hiện giờ chắc đã lên máy bay rồi, không biết nơi ông ngoại thế nào, Trác Liệt rất bận sao?” Tiếu Nhiễm lo lắng nói.
Bọn họ tới thành phố B mấy ngày, thật có chút lo lắng cho bệnh tình của ông.
“Nếu có vấn đề, Trác liệt sẽ gọi điện cho anh, em đừng quá lo lắng.” Cố Mạc cười trấn an cô.
“Không nhận được điện thoại của Trác liệt, chứng tỏ bệnh của ông rất khá?” Tiếu Nhiễm khoái trá hỏi han.
“Vâng!” Cố Mạc vứt khăn lau lên bàn, bế Tiếu Nhiễm lên.
“Chú, giường ở bên cạnh, tự em có thể đi được.” Tiếu Nhiễm cười khẽ cau mũi.
Từ khi biết cô mang thai, anh đối với cô như trẻ sơ sinh.
Thật sự dùng mấy từ sủng tận trời để hình dung cũng được.
“Anh nghĩ muốn ôm baby.” Cố Mạc phúc hắc cười.
“Thì ra chỉ là tiện thì ôm anh?” Tiếu Nhiễm hồng má, nổi giận nói.
“Ôm con với ôm em có gì khác nhau sao?” Cố Mạc đặt cô lên giường, thật cẩn thận ở trên người cô nói: “Vẫn còn đều là em mà?”
“Hình như có chuyện như vậy.” Tiếu Nhiễm cười khẽ rộ lên.
Cố Mạc cúi đầu, đang muốn hôn lên lúm đồng tiền của cô, di động lại kêu lên.