Editor: Nhã Y Đình
Trở lại căn phòng nhỏ của ông ngoại, Cố Mạc lập tức đặt Tiếu Nhiễm lên giường, lấy chăn đắp cho cô, rồi xoa xoa gương mặt đông lạnh đến đỏ ửng của cô nói: "Em ngồi ở đây một chút, anh đi đốt lửa!"
"Anh làm được sao?" Tiếu Nhiễm nghiêng đầu hỏi.
Đừng nói là Cố Mạc, ngay cả ba cô cũng không biết nhóm lửa.
Ở Hắc Hà rất lạnh, ở đây lại không giống như trong thành phố có lò sưởi mà mỗi nhà đều có một hầm lửa. Vào mua đông mọi người phải nhóm lửa, ngồi trên giường tận hưởng sự ấm áp xua tan đi cái giá rét ở bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên Tiếu Nhiễm ở lại một chỗ như vậy, cô không cảm thấy gian khổ lại còn cảm thấy khá thú vị.
"Không phải chỉ nhóm lửa thôi sao? Tin tưởng anh!" Cố Mạc hôn nhẹ Tiếu Nhiễm rồi xoay người đi ra ngoài.
Cầm củi đã được nhóm lửa anh cố gắng nhóm một hồi lâu cũng không thể có lửa, ngược lại còn bị sặc khói.
"Chú à, anh có cần trợ giúp hay không?" Tiếu Nhiễm ngó đầu ra ngoài cửa sổ, hỏi.
"Không cần, em đắp kín chăn lại!" Cố Mạc vừa ho khan vừa trả lời.
Bác Cách Ngạn tiến vào thấy khuôn mặt đen xì của Cố Mạc cười hì hì một tiếng. Bà xoay người ra ngoài lấy một nhánh cây nhỏ để xuống đất, nói: "Con nhóm lửa từ một cây củi lớn như vậy thì sao có thể lên lửa được chứ?"
"Vậy thì phải làm gì ạ?" Cố Mạc ngồi xổm một bên, tò mò hỏi.
"Con phải lấy một ít nhành cây khô, ít nhánh, cái này rất dễ bén lửa. Khi nấu cơm cũng có thể mấy nhành cây này nhóm lửa!" Bác Cách Ngạn vừa nhóm lửa vừa nói.
"Hóa ra nhóm lửa cũng cần kỹ thuật!" Cố Mạc có chút sùng bái nói.
"Cái gì mà kỹ thuật chứ? Một người bình thường cũng học được mà!" Bác Cách Ngạn cười lớn.
"Bác, bác đi làm việc của mình đi. Để con làm!" Cố Mạc lấy ghế ngồi xuống, lễ phép nói với Bác Cách Ngạn.
"Con làm được không đó?" Bác Cách Ngạn cười hỏi.
"Không thành vấn đề!" Cố Mạc gật đầu một cái.
Đã có mồi lửa rồi chỉ cần để gỗ vào thôi.
Một việc nhỏ đấy mà anh không làm được thì thật hộ thẹn là sinh viên ưu tú của trường đại học Havard.
Lúc Tiếu Bằng Trình về nhà lấy súng săn, thấy Cố Mạc đang nhóm
lửa, cười hỏi: "Chắc chắn đây là lần đầu tiên con nhóm lửa đúng không?"
"Dạ?" Cố Mạc ngẩng đầu nhìn Tiếu Bằng Trình một cái.
"Con vào soi gương đi!" Tiếu Bằng Trình gỡ súng săn xuống, chỉ vào mặt Cố Mạc.
Cố Mạc vội vàng đi vào, nhìn vào chiếc gương nhỏ treo trên gường.
"Gấu trúc ở đâu ra thế này?" Tiếu Nhiễm nằm bên cạnh, nghịch ngợm cười hỏi.
"Anh vì ai mà biến thành như thế chứ? Dám trêu chọc anh à?" Cố Mạc quay đầu, uy hiếp hừ một tiếng.
Đây là lần đầu tiên Tiếu Nhiễm nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác như vậy của Cố Mạc, ôm bụng cười: "Chú à, anh mau đi rửa mặt đi! Không được! Em không thể ngừng cười được! Thật buồn cười mà!"
Cố Mạc yêu chiều nhìn Tiếu Nhiễm, sau đó lấy một chiếc khăn, lau than bụi trên mặt.
Lau hồi lâu cũng chưa sạch sẽ, anh vứt khăn mặt sang một bên, rồi lại đi ra ngoài tiếp tục nhóm lửa.
Có lẽ thật sự anh không có thiên phú trong việc nhóm lửa, anh thử hai lần, lửa lại mất.
"Cố Mạc, đừng làm nữa. Em trùm chăn như vậy cũng không thấy lạnh nữa!" Tiếu Nhiễm thấy Cố Mạc càng lúc càng biến mình thành gấu trúc, vội vàng đề nghị.
"Anh thử một lần nữa, không thành vấn đề!" Cố Mạc ra giấu OK với Tiếu Nhiễm.
"Em tin tưởng anh, nhưng mà...... " Tiếu Nhiễm cắn cắn môi, ngó mặt ra ngoài cửa sổ, lo lắng nói, "Nhưng em không tin tưởng mấy thanh gỗ đó."
Lúc này, Bác Cách Ngạn lại trở về, thấy Cố Mạc đang cố gắng nhóm lửa, vội túm anh lên: "Con càng làm càng rối thôi! Phải có sẵn lửa sau đó con cứ ném mấy thanh củi vào đó là không cần quan tâm nữa. Con làm gì thì làm đi!"