Editor: Nhã Y Đình
"Tôi muốn ăn bánh ngọt!" Vương Giai Tuệ cười nói với Cố Nhiên.
"Đúng là đồ tham ăn!" Cố Nhiên yêu chiều nhéo mặt Vương Giai Tuệ, "Vừa ăn cơm trưa xong đã lại muốn ăn rồi sao?"
"Người nghèo nên sợ đói. Ăn cơm là quan trọng nhất!" Vương Giai Tuệ kiêu ngạo trả lời.
"Anh biết cửa hàng bánh ngọt XX là ngon nhất. Đi! Cả chiều nay đều dành cho em. Em muốn ăn gì anh đều đáp ứng!" Cố Nhiên dắt tay Vương Giai Tuệ, cười cưng chiều.
"Bạn bè thôi!" Vương Giai Tuệ rút tay ra, tận lực nhắc nhở Cố Nhiên về quan hệ của bọn họ.
Cố Nhiên nhướng mày, "Ai quy định là bạn bè không được dắt tay chứ?"
"Tôi!" Vương Giai Tuệ hung hãn trả lời.
Trong lòng cô vẫn có Ninh Hạo cho nên cô không muốn có hành động quá mức thân thiết với Cố Nhiên.
Mà còn, Cố Nhiên là một người đàn ông rất hấp dẫn, cô cũng sợ hãi......
Tại lúc cô còn chưa xác định cảm giác của bản thân với anh, cô muốn giữ khoảng cách một chút.
Cố Nhiên mím môi không nói gì. Trong đôi mắt đào hoa đều là sự bất đắc dĩ.
Anh rất am hiểu cách dỗ con gái nhưng tất cả những điều này không hề có hiệu quả với Vương Giai Tuệ.
Anh đưa tay làm động tác mời, Vương Giai Tuệ giống như nữ vương đi ở phía trước còn anh đi theo sau, cẩn thận bảo vệ cho cô.
Lúc xuống cầu thang, anh càng thêm cẩn thận. Biết chân cô còn chưa hồi phục hoàn toàn, toàn bộ tinh thần anh đều tập trung trên chân bị thương lúc trước của cô. Khi cố thiếu chút nữa bước hụt, anh vội vàng ôm lấy eo cô, cứu thoát cô khỏi nguy hiểm.
Vương Giai Tuệ vẫn chưa kịp hoàn hồn, dựa vào trong lòng Cố Nhiên, vỗ vỗ ngực: "Hù chết tôi rồi!"
"Có anh ở đây!" Không cần sợ hãi!" Cố Nhiên nhẹ giọng an ủi.
"Anh hai Cố, cảm ơn!" Vương Giai Tuệ cảm kích nói.
"Không được nói cảm ơn với anh nữa!" Cố Nhiên lạnh mặt nói.
Cô nói cảm ơn khiến anh cảm thấy bị tổn thương.
Anh biết rõ là cô đang cố gắng giữ khoảng cách với anh.
Cho nên anh thà rằng cô chẳng nói gì, cũng chẳng cần cô nói cảm ơn.
"Tức giận sao?" Vương Giai Tuệ quay đầu lại, lo lắng nhìn Cố Nhiên.
Từ khi nào anh trở nên yếu ớt và mẫn cảm như
thế.
"Không dám!" Cố Nhiên làm ra vẻ không có vấn đề gì thở dài. Thấy sắc mặt cô vẫn tái xanh, anh biết rõ vừa nãy thật sự đã dọa cô sợ rồi. Anh vươn tay: "Đưa tay cho anh!"
Có lẽ thật sự sợ hãi, Vương Giai Tuệ mới đưa tay cho Cố Nhiên, không phản kháng gì.
Cố Nhiên thả lỏng, sợ Vương Giai Tuệ lại từ chối anh.
Kỳ thật anh cũng bị dọa sợ rồi.
Nếu cô thật sự ngã, xương đùi vừa được nối liền sẽ lại gãy cho mà xem.
Hiện tại lưng anh vẫn toát mồ hôi lạnh.
Vương Giai Tuệ phát hiện cô cảm thấy an toàn khi được Cố Nhiên nắm tay.
Anh là một người đàn ông lăng nhăng không mang lại cảm giác an toàn cho con gái sao cô lại cảm thấy yên tâm chứ?
Cô lặng lẽ nhìn sườn mặt của Cố Nhiên, không rõ tại sao bản thân lại có ảm giác này.
"Rốt cuộc cũng phát hiện anh rất đẹp trai sao?" Cố Nhiên không kiềm chế được cười hỏi.
"Đúng là da mặt dày, anh nghĩ cô gái nào cũng mê muội anh sao?" Vương Giai Tuệ bất mãn hừ một tiếng.
Cố Nhiên bị câu nói của cô mà nghẹn chết.
"Cả đời này anh đã bại trên tay em rồi!" Cố Nhiên không hề nề hà nói.
"Tôi lấy chuyện đả kích đả kích làm trò vui!" Vương Giai Tuệ vui vẻ cười rộ lên.
Thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Cố Nhiên, cô cảm thấy rất thành tựu. Kỳ thật không đề cập đến vấn đề tình yêu, Cố Nhiên là một người bạn tốt. Ở bên cạnh anh, cô cảm thấy rất vui vẻ. Những lúc đấu võ mồm với anh cũng trở thành một phần kỷ niệm hạnh phúc.
"Không sợ! Da mặt anh dày như vậy! Không sợ đả kích!" Cố Nhiên không sợ đả kích mà trả lời, càng đánh càng hăng nói với Vương Giai Tuệ.