Editor: Quỷ Quỷ
Nhận ra con gấu đang đến gần, Cố Mạc lập tức che miệng và mũi của Tiếu Nhiễm, thấp giọng ra lệnh: “Ngừng thở! Nhắm mắt lại! Giả chết!”
“Ừm.” TIếu Nhiễm hoang mang gật đầu.
Lần đầu sinh mạng của cô bị uy hiếp, chưa từng trải qua cảm giác sợ hãi này. Dường như máu cũng đang bị đông lại.
Con gấu đến gần hai người, cúi xuống lưng Cố Mạc ngửi ngửi, dường như đang kiểm tra hai người đã chết hay chưa.
Tiếu Nhiễm cảm nhận được hô hấp của con gấu gần ngay trong gang tấc, sợ đến mức muốn hét lên. May mắn bị Cố Mạc bịt chặt miệng mũi, cô mới không kêu lên được.
Có lẽ đã xác định hai người đã chết, hình như con gấu cũng không đói, cho nên vòng quanh Cố Mạc vài cái xong, liền chậm rãi dời đi, đi vào núi sâu.
Cố Mạc nhìn thấy con gấu cũng đã đi được một quãng xa, lập tức kéo tay Tiếu Nhiễm, khẩn trương ra lệnh:”Nắm lấy tay anh, bên trái ngược lại, chạy mau!”
Tiếu Nhiễm lập tức nghe lời năm chặt lấy tay Cố Mạc, nhanh chân kéo Cố Mạc chạy theo hướng ngược lại với con gấu.
Con gấu dường như nghe thấy tiếng bọn họ bỏ chạy, đột nhiên xoay người, biến thành kẻ săn mồi chạy về phía bọn họ.
“Con gấu đang đuổi theo chúng ta.” Tiếu Nhiễm thất kinh quay đầu, hoảng sợ nhắc nhở Cố Mạc.
“Chạy về phía vách núi đen.” Cố Mạc kéo Tiếu Nhiễm đi vòng vèo, tiếp tục liều mạng chạy về phía trước.
Tốc độ của con gấu thật kinh người, Cố Mạc buông Tiếu Nhiễm ra, bình tĩnh nói với cô:”Em chạy tiếp đi! Anh sẽ nhử nó đi hướng khác!”
Nghe Cố Mạc nói, TIếu Nhiễm lập tức bổ nhào vào lòng Cố Mạc, ôm thật chặt thắt lưng của anh:”Đừng! Anh không được rời bỏ em!”
Cô biết anh có ý gì. Anh từ bỏ hy vọng sống sót để làm con gấu phân tâm, nhường cơ hội bỏ chạy cho cô.
Cô tuyệt đối không cho phép anh làm như vây!
Nếu không thể cùng sống, vật thì cùng chết!”
“Nghe lời! Nếu em không đi, cả hai chúng ta sẽ chết!” Cố Mạc lớn tiếng nói.
“Vậy thì cùng chết đi!” Tiếu Nhiễm vẫn ôm chặt Cố Mạc không buông.
“Cùng sống cùng chết!” Cố Mạc cụng vào trán TIếu Nhiễm, khàn giọng nói. Cảm nhận được nguy hiểm đang từng bước đến gần, không có thời gian nói thêm nữa, anh nắm chặt tay TIếu Nhiễm, kéo
theo cô tiếp tục chạy về phía vách núi đen.
Đến vách núi rồi, Cố Mạc dừng bước, quay lại nhìn con gấu đã sắp đuổi kịp, giương móng vuốt nhảy về phía bọn họ.
Nghe thấy tiếng thét chói tai của Tiếu Nhiễm, Cố Mạc nhanh chóng ôm thắt lưng Tiếu Nhiễm, xoay người nhanh nhẹn lăn qua bên cạnh.
Con gấu không hề dừng lại, theo quán tính vọt về phía trước, lao thẳng cuống vách núi.
Mải trốn chạy móng vuốt sắc bén của con gấu, Tiếu Nhiễm cũng chưa kịp phản ứng. Cô chỉ cảm thấy chính mình bị Cố Mạc ôm lấy, cơ thể lập tức nhẹ nhàng, sau đó không hiểu sao con gấu lại lao mình xuống núi.
Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm, quỳ trên mặt đất thở hổn hển.
Anh không ngờ có thể đào thoát thành công khỏi sự truy đuổi của con gấu.
TIếu Nhiễm rốt cuộc cũng ý thức được bọn họ đã an toàn, cô ôm lấy Cố Mạc khóc lớn, vừa khóc vừa cười:”Chúng ta….không chết….Cố Mạc….chúng ta không chết…..”
“Phải! Chúng ta vừa tránh được một kiếp!” Cố Mạc thô giọng nói.
“Vừa rồi em sợ muốn chết! Em cứ tưởng là chúng ta chết chắc rồi!” Tiếu Nhiễm vừa lau nước mắt vừa vui vẻ cười nói.
“Anh sẽ không để cho em chết!” Cố Mạc lạnh lùng nói.
Khi sinh mệnh bị uy hiếp anh chỉ nghĩ xem làm thế nào để Tiếu Nhiễm thoát hiểm.
Thậm chí anh đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu con gấu nhào đến, anh sẽ dùng sức đẩy Tiếu Nhiễm xuống vách núi còn mình ở lại làm đồ ăn cho con gấu.
May mà trong cái khó ló cái khôn, anh nhanh chóng đi vòng vèo, mà con gấu lại không hề linh hoạt, không thể dừng lại được cơ thể béo phì.